An Lăng nhìn đồng hồ, đã mười giờ tối. Tòa nhà của bộ nghiên cứu và phát triển tên lửa chỉ còn một mình hắn mà thời gian để đi ăn tối hình như đã qua lâu rồi. Hành trình của phi hành đoàn hôm nay rất bận rộn, theo lý thuyết sẽ kéo dài đến tối khuya, có lẽ Dương Thế Hành không thể về kịp rồi.
Hắn tiếp tục công việc của mình. Không đến một lúc thì nghe thấy tiếng bước chân càng lúc càng rõ ràng, vội vã hướng về phía này. Tại tòa nhà vắng vẻ xem ra một nửa tiếng động cũng không che giấu được.
An Lăng đứng lên dọn dẹp bàn, đem các văn bản tư liệu xếp chồng cùng một chỗ, sau đó tắt máy tính. Đợi hắn dọn dẹp xong thì Dương Thế Hành đã xuất hiện trước cửa phòng làm việc.
Hắn thở hổn hển, trên người mặc âu phục rất hợp với dáng người cao ráo của hắn.
Dương Thế Hành một bên kéo cà vạt một bên lớn tiếng nói: “Xin lỗi! Ngày hôm nay phải đi quá nhiều nơi, tôi vừa xuống phi cơ thì lập tức chạy qua đây, may mà anh còn chưa đi!”
“… Sao lại thở dốc như vậy?”
Dương Thế Hành lau mồ hôi trên mặt: “Xe tôi đang đi nửa chừng thì chết máy nên tôi trối chết chạy đến đây. Mà kệ đi, anh chắc đang đói bụng phải không? Chúng ta đi nhanh đi!”
An Lăng mặc áo khoác nói.”Hiện tại đã hơn mười giờ, quán ăn cũng đã đóng cửa hết. Không bằng đi về luôn?”
“A?!” Dương Thế Hành nhìn đồng hồ, bất đắc dĩ kêu lên: “Chết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-tron-den-vu-tru/2860225/quyen-2-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.