An Lăng nhìn tin nhắn vừa được gửi tới trên di động, khóe miệng không khỏi nhếch lên.
Hiện tại Dương Thế Hành đang ở nơi đồng không mông quạnh phải không? Mấy ngày này luôn nhận được tin nhắn oán khí ngất trời của hắn, cùng với những lời lải nhải dặn An Lăng mặc nhiều quần áo một chút. Tuy rằng An Lăng chưa từng trả lời một tin nhắn nào nhưng Dương Thế Hành vẫn nhắn không biết mệt báo cho hắn biết mình mỗi ngày huấn luyện thế nào hoặc có chuyện gì xảy ra, cũng có thể nhìn ra được đối phương đã điều chỉnh được về trạng thái bình thường.
Những tin tức này hắn không xóa bỏ, lưu trữ lại cũng đã hơn trăm tin. An Lăng chẳng bao giờ nghĩ tới sẽ dùng cách này để liên lạc với Dương Thế Hành. Cho dù hắn đã quyết tâm phải nói ra những lời tổn thương Dương Thế Hành nhưng sự ấm áp mà tin nhắn truyền đến khiến hắn lưu luyến.
… Cậu ta thật sự không hiểu sao? Từ những tin nhắn này có thể biết được Dương Thế Hành có vẻ cho rằng bản thân trong lúc vô ý đã làm An Lăng tức giận nên mới dẫn đến tình huống như vậy.
Tuy nhiên, An Lăng cũng cảm thấy vui mừng vì sự hiểu lầm đó. Hắn đúng là không có cách nào không nhìn Dương Thế Hành được. Mặc dù bản thân lúc trước nói như đinh đóng cột, nhưng…
Trong lòng hắn trăm mối cảm xúc ngổn ngang, mâu thuẫn giữa hành động và tình cảm của bản thân, tất cả chỉ sẽ làm nỗi đau sau này càng thêm đau mà thôi.
“An Lăng, thật hiếm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-tron-den-vu-tru/117329/quyen-2-chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.