Trước ngày phi hành đoàn xuất phát 308 ngày – Ngày hôm nay trọng điểm huấn luyện là chịu đựng cao trọng lực và vô trọng lực trong khoảng thời gian nhất định, đồng thời phải bảo trì được khả năng tập trung cùng với năng lực ngôn ngữ. Trung tâm vũ trụ khá tự hào về tháp thí nghiệm vô trọng lực lần này gần như không cần phải sử dụng đến, cho dù nó có thể duy trì trạng thái vô trọng lực lâu nhất hiện nay, hơn 6 giây so với các loại máy móc khác, nhưng đối với việc huấn luyện phi hành gia thì thời gian hạn chế của nó quá lớn, hơn nữa mỗi lần sử dụng sẽ tốn gần 20000 USD. Vậy nên, tháp thí nghiệm vô trọng lực đa phần là cho xí nghiệp thuê sử dụng, còn các phi hành gia cứ dựa vào phương thức truyền thống mà huấn luyện. Sử dụng động cơ turbo kép của máy bay chở người DC-9 đã được cải tạo, lấy quỹ đạo hình parabol bay lên cao đến 34000 feet rồi thả rơi, lợi dụng sự rơi tự do tạo ra không gian vô trọng lực trong khoảng 26~ 28 giây. Trong khoảng mười mấy giây đầu phi hành gia phải nghe được đề tài yêu cầu từ bộ đàm, sau đó đem những linh kiện rời rạc lắp thành một cái máy có thể dùng được như đề tài. Sau khi liên tục phóng lên lao xuống khoảng hai mươi lần, bọn họ phải ngồi lên máy ly tâm TsF18 do Nga sản xuất, quay với tốc độ 10G, có trọng lực gấp ba lần so với bình thường trong mười lăm phút đồng hồ để phải trả lời các câu hỏi toán học và logic. Huấn luyện lần này khá là nghiêm khắc, ngay cả người giỏi chịu đựng như Dương Thế Hành cũng có chút khó tiêu. Nghê Quý Vĩnh đi ra khỏi máy ly tâm, vẻ mặt ể oải mà thở dốc, nhanh chóng cởi ra máy cảm biến cơ thể cùng với áo anti G (*). (*): khi lực G được sinh ra, áo antiG sẽ tự động phồng lên ở tay chân của phi công, áp bức máu quay về não bộ, nếu không máu sẽ vì trọng lực tác dụng mà chạy xuống tay chân, dẫn đến việc ngất đi do thiếu máu não. “Má ơi, não tôi muốn bị hút ra luôn…” Nghê Quý Vĩnh ngoáy lỗ tai nói, đồng thời từ chối ly nước Dương Thế Hành đưa cho. “Bây giờ cái gì vào miệng tôi cũng nuốt không nổi, cho miễn đi.” Dương Thế Hành dựa lưng vào ghế, nhắm mắt dưỡng thần, có chút ngẩn ngơ nói: “8G quả nhiên không giống bình thường. Bất quá nếu có cơ hội, tôi thật muốn thử xem lực ly tâm lớn nhất 30G như thế nào…” “Vậy thì tốt, cậu chắc là người đầu tiên trong lịch sử loài người thử 30G đó, hi vọng cậu còn sống để trở về.” Một quân y hàng không chầm chầm đi về phía hai người, người này mang một đôi mắt kính, nhìn có vẻ hàm hậu nói với họ: “Ở mục 8G mọi người làm cũng rất khá… Anh Nghê trong phút thứ 3 đến thứ 6 tim đập hơi quá nhanh, còn anh Dương xác suất trả lời sai hơi cao, còn lại những người khác đều không có vấn đề gì.” Nghê Quý Vinh vẫn thở hổn hển nãy giờ, hỏi: “Hô hấp thì thế nào?” Quân y cầm bút rà dọc tư liệu trên tay nói: “Ở tiêu chuẩn bình thường. Bệnh thở dốc của anh được kiểm soát rất tốt, đã lâu không bị tái phát phải không?” “Hơn mười năm chưa tái phát lần nào.” Nghê Quý Vĩnh nhìn qua bên cạnh, không có hảo ý cười mỉa nói: “Bất quá có một tên dù ở bình thường hay trong trạng thái cao trọng lực thì số học cũng không được tốt lắm nhỉ, xác suất trả lời sai hơi cao anh Dương?” Dương Thế Hành cào cào sau đầu, ngại ngùng nói: “Cái này cũng đâu phải vấn đề gì lớn, chí ít tư duy logic của tôi vẫn rất bình thường.” Danny nhìn hai người vật vờ, than thở: “Cường độ huấn luyện của hai đứa chưa đủ, anh nghĩ lần sau nên tăng lên 10G đi.” Vì xuất thân từ không quân nên thành tích của Danny tốt nhất trong tất cả mọi người, dù có tăng trọng lực lên tám lần thì anh vẫn có thể bình thản mà nói cười. “Đừng nói nữa!” Nghê Quý Vĩnh bụm miệng, “Tôi muốn ói… Nếu biết trước như vậy sẽ không nghe theo tên ngu ngốc kia ăn nhiều như vậy.” Dương Thế Hành có chút hả hê nói: “Nghe theo tên ngu ngốc thì không phải cậu cũng chả khác gì sao…” Nhìn thấy hai người lại sắp đấu võ mồm, V tỷ cùng Cù Vũ Năng nhanh chóng kéo mỗi người ra một phương. “Danny nói không sai. Hai người tuy trẻ nhất nhưng thể lực lại tệ nhất.” Cù Vũ Năng nâng mắt kính, tròng kính loang loáng như một lưỡi dao sắc bén đâm vào võng mạc của hai tên ngốc. Gã cười lạnh nói: “Hai người phải nhớ kỹ, nếu như trước khi xuất phát xác định hai người không đủ sức khỏe thì sẽ lập tức bị thay thế đấy.” Dương Thế Hành thành thật cúi đầu nhận sai: “Xin lỗi. Lúc nãy kiểm tra tôi thực sự không tập trung lắm.” Nghê Quý Vĩnh không lo ngại nói: “Tất cả mọi người biết bài học lịch sử, đột ngột thay đổi thành viên tám phần mười sẽ phát sinh chuyện không may. Chúng ta ngay cả cái gương đều phải đem bốn góc cố định thật chặt để không bị rớt bể tránh mang đến bảy năm xui xẻo thì làm sao không nhớ vụ Apolo 13 với Expedition 6?” Mọi người đều biết Nghê Quý Vinh nói đến năm 1970 Apolo 13 và năm 1993 Expedition 6 đều phải thay đổi nhân viên vì lý do sức khỏe. Ai cũng biết Apolo 13 bị nổ bình oxy trên hành trình, bắt buộc phải quay trở về điểm xuất phát. Expedition 6 tuy rằng không phát sinh vấn đề trực tiếp nhưng vốn muốn dùng tàu vũ trụ Colombia một lần nữa đem thành viên trở lại trái đất thì tàu vũ trụ này đã nổ tung trên đường trở về, làm bảy phi hành gia tử nạn, khiến cho kế hoạch phóng tàu con thoi bị lùi lại vô kỳ hạn mà thành viên của Expedition 6 cũng phải ở lại trạm vũ trụ, sau này lên tàu liên hợp với Nga để trở về mặt đất. “Mà dù sao hai lần nguy hiểm đó các phi hành gia cũng bình an trở về, tôi nghĩ chắc Danny cũng định thử một lần.” Cù Vũ Năng vô tình nói. Danny là một phi công khá mê tín, mặc dù không tán thành cách nói của Cù Vũ Năng nhưng lúc này anh đứng trên cương vị của đội trưởng, nghiêm túc nói: “Nếu tình trạng của mọi người không đủ yêu cầu, tôi bắt buộc sẽ đổi thành viên. Rất nhiều người cũng mong muốn được lên vũ trụ như mọi người, trạng thái huấn luyện của bọn họ cũng tốt vô cùng đó thôi.” Dương Thế Hành và Nghê Quý Vĩnh liếc mắt nhìn nhau, ngực bắt đầu lo lắng. Cả hai khá hối hận vì thái độ thiếu tích cực trong huấn luyện của mình. V tỷ yên lặng đem dụng cụ nhảy dù giao cho nhân viên công tác, nghĩ thầm hiện tại không nên vạch trần lời nói dối của Cù Vũ Năng và Danny. Danny, V tỷ và Cù Vũ Năng đã làm cộng sự khá lâu đều biết rõ, càng là phi hành gia thâm niên thì lại càng tin tưởng việc thay đổi thành viên trước khi xuất phát là một điều cấm kỵ, miễn bàn đến Danny người này trước khi xuất phát đến cả ảnh còn không chịu chụp, còn đi tiểu ngay bánh xe bên phải của phi thuyền mới được. “Nhiệm vụ hiện tại khá gian khổ, tôi mong mọi người hiểu rõ được chuyện này.” Danny nói với tất cả mọi người. “Ở đây không phải trung tâm vũ trụ kinh nghiệm phong phú như NASA hay Roscosmos. Chúng ta sẽ sử dụng tên lửa của chính quốc gia mình, trung tâm điều khiển dưới mặt đất cũng là lần đầu tiên thực hiện nhiệm vụ. Đối với chúng ta mà nói, tính phiêu lưu cũng không khác gì kế hoạch Mercury khi xưa….” Mọi người đều nghiêm túc lắng nghe, bầu không khí trở nên yên lặng như tờ. Danny thấy Dương Thế Hành khẩn trương đến độ con mắt trừng to ra mới nghĩ mình hình như hù dọa quá mức đám tân binh rồi. “Đương nhiên, trong nhiệm vụ vũ trụ nào cũng có nguy hiểm nhất định, đây cũng là lý do mà công ty bảo hiểm không dám để phi hành gia mua bảo hiểm ngoài ý muốn, ha ha…” Danny muốn đùa một chút để không khí đỡ căng thẳng nhưng lại càng khiến mọi người trầm mặc hơn. Dưới tình huống kỳ cục đó, mọi người dần tản ra trở về công việc của mình. “Nhìn đại ca áy náy như vậy, thể nào tối nay chúng ta cũng có bia để uống.” Nghê Quý Vĩnh nhỏ giọng nói với Dương Thế Hành trên đường về. “Xuỵt! Đừng có cười! Giả bộ bi tráng tiếp đi!” Quả nhiên không ngoài dự đoán, sau buổi huấn luyện chiều thì Danny tốt bụng vô cùng thoải mái mời mọi người một chầu. Đúng như tên của nó, quán bar có kiến trúc sao thổ Saturn V thực chất là được làm để kỷ niệm dịp lần đầu lên mặt trăng của Apolo XI. Bên trong quán bar được thiết kế mang phong cách của Mỹ, treo trên tường là tấm hình kèm chữ ký của Armstrong, Aldrin và Collins, có cả mô hình giải phẫu của Saturn V và viên đá mặt trăng to cỡ quả bóng bàn, thậm chí huy chương và giấy khen độc nhất vô nhị của NASA sau khi hoàn thành nhiệm vụ không gian cũng được trưng ra, hoàn toàn đem vũ trụ ra thương mại hóa. Laputa chưa mở cửa với bên ngoài, mà kỹ sư công trình đa số không thích uống bia rượu, trong quán bar chỉ có ba con mèo nhỏ, không gian còn lại đủ riêng tư cho phi hành gia mọi người. Từ Texas trở về, phi hành gia ngoại trừ giọng tiếng Anh nặng âm khẩu của Texas ra thì còn có tửu lượng khá tốt, ngay cả Cù Vũ Năng nhìn nhã nhặn như vậy còn được xưng ngàn chén không say. Thế nên đương nhiên, hai tên nhỏ tuổi nhất nhóm chỉ mới ở đó có năm năm sẽ không thể địch lại tam vị tiền bối kia. Rượu vào thì lời ra, Nghê Quý Vĩnh nhịn không được nói: “Nơi này thật sự khoa trương, rõ ràng quảng cáo rùm beng là quán bar thể thao, thế nhưng ngay cả một bộ đồ thể thao hay trái banh cũng không có, ngay cả TV cũng chiếu phim về Apolo XI.” Dương Thế Hành nấc một cái, vẻ mặt đỏ bừng cho thấy hắn đã say mèm, ngay cả nói cũng không rõ ràng lắm. “Tôi nhớ lần trước tới còn chiếu Champions League mà, Red Sox đấu với ai đấy nhỉ… Manchester United? Quên rồi, ha ha…” “Red Sox ở đâu ra… Mà cậu đến đây hồi nào?” “Bữa đó đó!” Dương Thế Hành để ly rượu xuống, khoa tay muốn chân nói: “Bữa tôi đi phòng nghiên cứu phát triển tên lửa… nấc!” “Ồ, hôm thứ sáu? Bữa đó cậu đi tìm người nhỉ.” Nghê Quý Vĩnh nhớ ra, hỏi tiếp: “Tóm được thật? Sau đó hai người đến chỗ này uống?” Dương Thế Hành cười khúc khích gật đầu. Nghê Quý Vĩnh có chút suy nghĩ nói: “Không ngờ chủ nghiệm phòng đó thật sự không ghét cậu. Tôi đoán sai rồi sao. Có điều, hắn rõ ràng nhìn như không muốn giao tiếp vậy…” Dương Thế Hành giơ lên một ngón tay lắc lắc. “Không không không, tôi với anh ta thân nhau cũng lâu rồi mà.” “Tôi nhìn kiểu gì cũng thấy là do cậu bám dính người ta cả.” Nghê Quý Vĩnh khinh thường nói, “Mà tôi nghe nói chủ nhiệm của phòng nghiên cứu phát triển…” “Anh ta tên là An Lăng.” “Sao cũng được… Không chỉ tính tình mà tên cũng thật quái lạ. Trước giờ tôi chỉ thấy họ kép như Âu Dương, Tư Mã, Công Tôn, Hạ Hầu, Đông Phương gì đó, chưa bao giờ nghe thấy cái họ này.” Dương Thế Hành bất mãn nói: “Đó là do cậu lạc hậu! Họ này rất có địa vị đấy… Ây? Mà cái gì địa vị nhỉ?” Nghê Quý Vĩnh đảo mắt, tiện tay lấy chút đồ ăn vặt nhét vào miệng Dương Thế Hành. “Cậu nói nhảm nhiều quá. Nói chung, người bạn của cậu có vẻ rất trâu đấy. Hồi trước hình như công tác ở Cục vũ trụ liên bang Nga, gần đây mới được mời về. Có điều, chuyện này không phải trọng điểm…” Dương Thế Hành trong miệng vẫn còn đồ ăn, la lên: “Uống tiếp đi!” Nghê Quý Vĩnh vội bịt mồm của hắn lại mắng: “Cậu im lặng một chút coi! Bộ muốn bị chụp ảnh say khướt đăng khắp mặt báo ngày mai sao?!” Ba vị tiền bối bàng quan đến lúc này cũng đưa tay giúp đỡ. Cù Vũ Năng hời hợt nói: “Ở đây không có paparazzi đâu, yêm tâm đi.” Danny cười lạc quan nói: “Phi hành gia cũng cần phải giải trí, uống vài chén cũng không có gì đáng ngại.” Nghê Quý Vĩnh ngực thầm mắng, mấy ông già này chỉ biết nói mát! Bất quá, hắn cũng không thể làm gì Dương Thế Hành, chỉ có thể nhỏ giọng trách mắng: “Tôi rót rượu cho cậu là được, nhưng bớt ồm dùm chút đi!” Dương Thế Hành có vẻ cũng náo loạn đủ rồi, dựa đầu vào một góc, vẻ mặt khổ sở nói: “Muốn ói quá…” V tỷ khoác thêm áo cho hắn, quay đầu nhìn Danny nói: “Đã bảo anh phải trông chừng A Hành mà. Chút nữa anh phụ khiêng cậu ta về đi.” Danny cười khổ, đem mấy ly bia rỗng để qua bàn trống bên cạnh: “Duy Hân, em cũng biết tính của A Hành, dù tửu lương kém nhưng lại rất ham vui, cứ kệ cậu ta đi.” Không có Dương Thế Hành gây ồn ào, thoáng cái quán bar trở nên an tĩnh hơn rất nhiều. Nghê Quý Vĩnh thở dài dựa lưng vào ghế, bất đắc dĩ nói: “Mỗi lần uống rượu cũng lấy em ra làm bảo mẫu, đợi cậu ta quắc cần câu rồi mới đến lượt em uống.” Người pha rượu cầm khay đi đến, đặt lên bàn mấy ly bia. Cù Vũ Năng lấy vài ly đặt đến trước mặt Nghê Quý Vĩnh. “Mới nói được phân nửa, cậu nói An Lăng chủ nhiệm sao?” Nghê Quý Vĩnh uống một hớp bia, chậc lưỡi nói: “À… Đều là mấy tin đồn, cũng không có gì hay ho, chỉ là nghĩ hắn không giống như A Hành nói. Đương nhiên, về phần chuyên nghiệp thì tôi tin tưởng thiết kế của hắn ta, dù sao cũng là nhân tài dùng tiền mua về, có điều kiểu gì cũng không thích nổi người này được.” “Với tính cách của cậu thì chắc chắn rất khó ở chung với An Lăng chủ nhiệm.” Cù Vũ Năng cho dù uống rượu cũng ngồi rất nghiêm chỉnh, vừa nhìn cũng biết là kiểu người đặt yêu cầu rất cao. “Cá nhân tôi không có ý kiến gì với anh ta, nhưng đúng là tôi rất kinh ngạc khi thấy A Hành với anh ta thân thiết. Chỉ có thể nói tên ầm ĩ này rất giỏi kết bạn thôi.” “Tôi không lo lắng về chuyện này, mà là…” Nghê Quý Vĩnh muốn nói lại thôi, do dự một lúc lâu mới mở miệng: “An Lăng chủ nghiệm ở Nga có rất nhiều tin đồn tiêu cực, tôi sợ là nếu A Hành bị hắn liên lụy, hoặc là nghe được về chuyện đó, chỉ sợ con người đầu óc đơn giản này sẽ bị đả kích rất lớn. Dù sao, cậu ta nhìn có vẻ rất coi trọng An Lăng chủ nhiệm.” Dương Thế Hành lầm bầm vài tiếng. V tỷ quay đầu xác nhận hắn nói trong vô thức thì mỉm cười: “A Hành đầu óc mặc dù đơn giản, nhưng chị nghĩ cậu ta sẽ có cách xử lý riêng. Còn về phần An Lăng chủ nhiệm, tuy nói sự xuất tất hữu nhân, mấy lời đồn này nếu không có lửa thì làm sao có khói, nhưng chị vẫn khá thích cậu ta. Vừa ít lời lại nỗ lực, như vậy mới có thể an vị trên vị trí chủ nhiệm với tuổi trẻ như thế.” Nghê Quý Vĩnh lè lưỡi, lắc đầu nói: “Cái loại người này không nói chuyện nhưng ngực nhất định củ kết rất nhiều thứ, hoàn toàn ngược lại với tên ngốc này, nói nhiều nhưng chẳng mấy khi dùng đến đại não. Tôi vẫn không tưởng tượng nổi bọn họ hai người thì có điểm chung gì… Ha, nói không chừng vì cậu ta quá ngốc nên mới có thể ở chung với loại người khắc khổ kia.” Nhạc rock ban đầu được chuyển sang blue, quán bar lúc này đã gần hết khách, chỉ còn lại nhóm phi hành gia và vài người phục vụ đang dọn dẹp bàn. Nghê Quý Vĩnh thấp giọng xuống hỏi: “Ở đây mấy giờ thì đóng cửa?” “Năm giờ sáng, đủ thời gian để chúng ta uống hết rượu trong quán.” Dù khá chậm chạp trong đề tài sôi nổi mà mọi người đang bàn luận, Danny bỗng nhiên buông ly rượu, sờ cằm suy nghĩ nói: “Mấy hôm trước anh có thấy A Hành và chủ nghiệm phòng nghiên cứu phát triển nói chuyện, lúc đó là đi trên đường tình cờ bắt gặp… A Năng cũng thấy phải không? Anh thật ra lại nghĩ thái độ bọn họ khá đặc biệt… Hmm, nói sao nhỉ… Nên nói hai người biểu hiện khá khác với bình thường.” “Sao anh lại nói vậy?” “Cậu chủ nhiệm đó nhìn khá ôn hòa, tuy rằng vẫn có phần lãnh đạm nhưng rõ ràng là vẻ mặt không giống như lúc cậu ta ở với người khác.” “Danny, tôi thật bội phục anh đấy. Tôi cũng đứng bên cạnh anh mà không nhìn thấy mặt cậu chủ nhiệm ấy khác gì với lúc bình thường.” Cù Vũ Năng nhíu mày, đó là thói quen mỗi khi gã nghi vấn chuyện gì đó. “Tôi chỉ cảm thấy A Hành khi nói với anh ta thì có thận trọng hơn rất nhiều, tuy rằng có đùa giỡn nhưng nhìn vẫn thấy sự ổn trọng đúng tuổi của cậu ta.” “… Ý của anh là, A Hành ở trước mắt tên kia không có ấu trĩ như lúc thường?” Nghê Quý Vĩnh kinh ngạc trừng lớn hai mắt: “Thật không thể tin được, thật quá kỳ quái! Thật đáng nghi ngờ!” “Cậu không cần phải nói toàn từ đồng nghĩa vậy.” Cù Vũ Năng nhắc nhở. Nghê Quý Vĩnh không để ý đến gã, cố tự ngồi phân tích: “A Hành không phải nói đó là bạn tốt lâu nam sao? Theo lý thuyết thì gặp bạn thân cũ phải càng tùy tiện thoải mái chứ? “Jon, không phải tục ngữ có câu ‘gặp người nói tiếng người, gặp quý nói tiếng quỷ’ sao? V tỷ ôn nhu đưa tay khoát lên vai Danny. “Chồng à, câu đó không phải theo ý mà anh muốn biểu đạt đâu.” “Hay nha, đại ca.” Nghê Quý Vĩnh bất mãn nói, “Không lẽ ý anh là vì chúng ta rất tùy tiện nên A Hành mới tùy tiện theo sao?” Cù Vũ Năng không nhanh không chậm nói: “Cái nhóm này làm như nghiêm túc lắm vậy, ha Jon?” “Phiền chết, A Năng! Người bát nháo nhất nhóm chúng ta là anh đấy!” ‘Trong khi mọi người đang náo nhiệt thảo luận thì Dương Thế Hành yên lặng mở mắt. “Kỳ thực… Tôi rất sợ An Lăng…” Âm thanh nhỏ xíu của hắn rất khó nghe, lại bị dòng nhạc du dương lấn át nên không mấy ai nghe rõ. Cù Vũ Năng ngồi ở đối diện thấy được Dương Thế Hành tỉnh dậy nhưng không nghe rõ được hắn nói gì, gã đang muốn hỏi thì đã thấy Dương Thế Hành nhắm mắt lại. Uống một ngụm rượu, gã suy nghĩ về mấy từ mình vừa nghe thấy. Thấy chủ đề nói chuyện của mọi người cũng đã kết thúc, Cù Vù Năng liền chỉ chỉ Dương Thế Hành nói: “Tôi vừa thấy A Hành nói gì đó nhưng không rõ lắm, nhưng hình như cậu ta rất sợ An Lăng chủ nhiệm.” “Gì? Anh có bị nghễnh ngãng không vậy A Năng? Người này rõ ràng ngủ như chết vậy.” Để chứng mình mình không sai, Nghê Quý Vĩnh cầm hai vai Dương Thế Hành dùng sức lắc, Dương Thế Hành ngoại trừ đầu nghẹo qua chỗ khác ra thì không có phản ứng gì. “Không. Tôi thực sự nghe được. Cậu ta vừa tỉnh khoảng… bảy giây.” Thấy Cù Vù Năng có vẻ không đùa, Nghê Quý Vĩnh bán tín bán nghi nói: “A Hành bảo… sợ cái tên cao ngạo kia? Vậy là sao?” Mọi người đều tự hỏi hàm ý của câu nói kia, nhưng suy nghĩ nửa ngày cũng không thể hiểu được. “… Cậu ta còn chưa nói dứt lời mà?” V tỷ dứt khoát nói. Nghê Quý Vĩnh vỗ tay một cái, sắc mặt biến hóa kỳ lạ nói: “Bạn học thời cấp ba… Không phải là bị bắt nạt chứ? Kiểu như An Lăng là đại ca của lớp, ngày ngày bắt A Hành chạy đi mua bánh mì….” “Chú em xem quá nhiều truyện tranh rồi.” Cù Vũ Năng đưa tay gõ lên đầu lùn một mẩu một cái. “Tổng hợp lại thái độ A Hành đối với chủ nhiệm thì tôi nghĩ bọn họ giống quan hệ của chủ nhân và thú nuôi hơn. Chủ nhiệm đột nhiên biến mất khiến cho cậu ta bị đả kích rất lớn, vậy nên khi bọn họ gặp lại nhau A Hành mới không dám lỗ mãng, sợ sẽ bị chủ nhân vứt bỏ lần nữa… Phải nói, A Hành được huấn luyện tốt đó chứ?” “Ô đệt, phức tạp như vậy sao… Anh nên đi làm biên kịch mới phải.” Nghê Quý Vĩnh liếc mắt nhìn gã nói. Danny lắc đầu nói: “Hai đứa quá bát nháo, nếu để người dân biết phi hành gia lúc nhàn hạ thì nói mấy thứ này, không chừng họ nghĩ rằng chúng ta ở trên trạm vũ trụ lập sòng bài với phi hành gia nước Nga mất.” Cù Vũ Năng nghiêm túc nói: “Sòng bạc vũ trụ… Nghe có vẻ rất triển vọng đấy.” “Đại ca, nếu không phải anh khơi mào ra thì bọn em nói cái gì? Tối nay anh mới là người bát nháo nhất.” Nghê Quý Vĩnh cười trêu. Mọi người lại bắt đầu chuyển sang chủ đề dinh dưỡng, hoàn toàn không liên quan đến nhiệm vụ vũ trụ sắp tới, mãi cho đến đêm khuya, Dương Thế Hành cũng không tỉnh lại. Sau khi kết thúc, Danny và Cù Vũ Năng cùng khiêng Dương Thế Hành mang về nhà. Dương Thế Hành cao một trăm tám mươi mốt cm, thoạt nhìn có vẻ thon gầy nhưng cơ thể rất rắc chắc. Tuy nhiên với hai người cơ còn nhiều hơn thịt như Danny và Cù Vũ Năng thì khiêng một tên say nhè mềm oặt như Dương Thế Hành thì chẳng là vấn đề. Ký túc xá của phi hành gia cũng nằm trong khu ở của nhân viên công tác trong trung tâm vũ trụ, tuy nhiên được xây thành biệt lập. Khu nhà được xây theo kiểu cottage với xanh đen và trắng làm chủ đạo trông rất bắt mắt, bên ngoài được trồng một hàng cây thích, nhìn tổng quát rất giống khu nhà giàu ở quận Cam nước Mỹ. Phi hành gia mỗi người được cấp một căn nhà, khoảng cách cũng không xa nhau mấy, mục đích để mọi người gần gũi nhau hơn, có thể tạo ra một nhóm hoạt động hiệu quả nhưng đồng thời cũng đảm bảo được không gian riêng của mỗi người. Thế nên, từ khi bước đến đảo vũ trụ này thì nơi khiến họ thoải mái nhất chính là khu ký túc này. Sau khi nói V tỷ dừng xe lại, Nghê Quý Vĩnh giúp đỡ hai người nam nhân còn lại khiêng cái thây cồng kềnh kia, đồng thời mò mẫm trên người Dương Thế Hành tìm chìa khóa. Dương Thế Hành hơi mở mắt, hì hì cười nói: “Cậu, cậu sờ anh làm gì vậy… Nấc! Cẩn thận anh đây kiện cậu…” “Đệt!” Nghê Quý Vĩnh nổi giận, nhịn không được văng bậy. “Nếu như cậu tỉnh rồi thì tự mở cửa đi!” “Đây này.” V tỷ nhặt lên chiếc chìa khóa rớt dưới mặt cỏ, nhanh chóng mở cửa vào bật đèn. Danny và Cù Vũ Năng đem Dương Thế Hành ném đến sô pha rồi ngồi xuống một bên nghỉ ngơi. Nghê Quý Vĩnh không chú ý dưới chân, đạp trúng một bìa tạp chí mà phải lảo đảo vài bước mới đứng vững được, mắng: “Người này hoàn toàn không có nề nếp gì cả! Sao cậu ta có thể trở thành phi hành gia được vậy?” Danny nhìn quanh bốn phía nói: “A Hành mang toàn bộ đồ trong nhà của cậu ta lên đây sao? Anh và Duy Hân hai người ở cũng không nhiều đồ thế này.” Bốn người ngồi trong phòng khách của Dương Thế Hành bình luận một phen. Dương Thế Hành mơ mơ màng màng nghe được tiếng ồn ào, vài bóng người đi lại trước mắt lúc ẩn lúc hiện rồi sao đó cánh cửa đóng lại kéo tất cả vào màn đêm… Dương Thế Hành cũng ngủ không sâu. Hắn mơ thấy rất nhiều thứ, đều là những chuyện đã trải qua. Sau đó, hắn nghe được thanh âm. Khi ngủ, cảm quan tỉnh dậy đầu tiên chính là thính giác, âm thanh truyền đến đại não khiến cảnh trong mơ lẫn hiện thực trong phút chốc hiện ra, tiếp theo đó thị giác cũng được khôi phục, mở ra một mảng đen tối trước mắt. Đại não nhận ra được tiếng sủa của con chó giống Bull Terrier của nhà hàng xóm vì được ra đường tản bộ mà hưng phấn kêu lên… Dương Thế Hành rùng mình một cái, đại não song song phát ra một hình ảnh bất thường. … Có cái gì ở đây? Dương Thế Hành lập tức mở to hai mắt, hắn nhanh chóng thích ứng với sự tờ mờ của căn phòng, nhìn thấy một bóng người đứng ở trước rèm cửa sổ. Người nọ di chuyển, tay giật lấy cái rèm cửa sổ khiến cho ánh sáng chói mắt chiếu vào tỏa sáng khắp căn phòng. “A—” Dương Thế Hành kêu lên thảm thiết, lập tức vớ đại một cái gì đó che mắt, ánh sáng chói mắt như muốn xuyên thủng võng mặc của hắn. “Che bớt lại! Chói quá!” Sau khi nghe Dương Thế Hành rên một lúc, người nọ mới chậm chậm kéo chiếc mành đằng sau rèm cửa xuống phủ, phòng khách liền có được độ sáng thích hợp. Dương Thế Hành bực nhọc giật giật chăn, sau khi nhìn thấy rõ cũng không nói gì. Một lát sau, hắn mới làu bàu nói: “A Diệu, sao anh lại ở đây?” Đường nhìn lạnh lẽo của An Lăng khiến làm Dương Thế Hành không khỏi rụt lại, vội vã kêu lên: “Nhớ ra rồi, xin lỗi! Tôi hoàn toàn quên mất ngày hôm nay tôi nhờ anh đến, xin lỗi!” Dương Thế Hành xốc lên chăn, vừa ngồi dậy liền cảm giác đau nhức khắp người. Ngủ trên sô pha cả một đêm với thân hình cao lớn của hắn thị đúng là một loại cực hình. “Ai, cái cổ của tôi hình như bị trặc rồi…” Dương Thế Hành giương mắt thấy An Lăng vẫn đứng ở bên kia, hai tay tạo thành hình chữ thập cầu xin ta thứ nói: “Xin lỗi, xin lỗi, đợi tôi thêm một chút nữa thôi… Đúng rồi, sao anh vào được vậy?” Mặt An Lăng vẫn lạnh như tiền, không chút thay đổi. “Ấn chuông cửa không thấy cậu ra, cửa lại không khóa nên tôi vào.” “Ây? Thật sự là bất cẩn mà, cái tên kia… Nếu như tôi đang ngủ mà bị cướp sạch thì làm sao chứ…” Dương Thế Hành một bên càu nhàu một bên cố gắng vận động chân tay cứng ngắc. Hắn vẫn còn mặc áo thun và quần soóc tối qua, mấy động tác liền để lộ ra cái cổ thon dài và cơ bụng nhẵn bóng dưới áo. An Lăng không khỏi mở miệng nói: “Cậu…” Dương Thế Hành nghiêng đầu nhìn về phía An Lăng, hỏi: “Sao vậy?” Vùng giữa lông mày của An Lăng nhíu lại, ngón tay chỉ Dương Thế Hành: “Cả người cậu toàn mùi rượu thối.” Dương Thế Hành vươn tay ngửi ngửi, không biết xấu hổ nói: “Haha, tối hôm qua uống quá nhiều. Tôi cũng không nhớ sao về nhà được, chắc là được đại ca và A Năng vác về… Chờ tôi chút, tôi đi tắm, mười phút thôi!” Hắn bật người lên đi về trước, đi ngang qua nhà bếp cầm lấy hai bình nước khoáng rồi nhảy vào phòng tắm. Đợi đến khi thân ảnh của Dương Thế Hành khuất sau cánh cửa, An Lăng mới buông lỏng tinh thần. … Còn uống đến bất tỉnh nhân sự để người khác vác trở về? Trong lòng An Lăng rất bất mãn nhưng hắn lại tự thuyết phục bản thân cảm giác khó chịu đó là vì không thể chấp nhận được Dương Thế Hành, đường đường là một phi hành gia nhưng lại không quan tâm đến sức khỏe của mình mà hấp thụ nhiều chất cồn như vậy, đi lên vũ trụ rồi thì làm sao? Hắn nhìn xung quanh. Đồ dùng trong nhà chủ yếu là màu sắc trang nhã, hẳn là do trung tâm vũ trụ chuẩn bị nên hoàn toàn không hợp với sở thích của Dương Thế Hành. Chiếc đệm màu xanh sẫm trên sô pha và thảm trải sàn màu nâu nhạt chắc chắn là của Dương Thế Hành mua thêm, đều mang lại cảm giác rừng rậm tươi mát như bản thân hắn. Trên bàn trà có để một bức tượng hình gấu gặm cá được điêu khắc vụng về xiêu vẹo, đại khái cũng là một tay Dương Thế Hành làm ra. Ngoài ra, tạp chí và thư tín, còn có xấp báo cáo thật dày như cuốn từ điển Oxford, rồi video game và mô hình tên lửa được bày bừa bãi trên mặt bàn. Tất cả đều chứng minh tính cách cẩu thả của chủ nhân. Vẫn còn một khung ảnh, trong ảnh chụp là gia đình của Dương Thế Hành. An Lăng còn nhớ kì nghỉ hắn bị kéo về quê với Dương Thế Hành, mọi người trong nhà rất cởi mở khiến cho An Lăng cảm thấy dục vòng trong lòng của mình xấu xí dơ bẩn thế nào. Tiếng nước rào rào từ phòng tắm vọng ra khiến cho An Lăng không cách nào tĩnh tâm được. Hắn suy nghĩ một chút, rồi tìm lấy điều khiển máy lạnh chỉnh cao nhiệt độ trong phòng lên. Để chiếc điều khiển lại trên bàn, An Lăng kéo chiếc chăn mỏng đang chiếm chỗ trên sô pha ra, đang muốn ngồi xuống thì chợt nhớ Dương Thế Hành vừa ngủ ở chỗ này. Thấy cửa không khóa liền tiến vào thật sự là thất sách. Khi hắn nhìn thấy Dương Thế Hành đang say ngủ trong phòng khách, mặc dù tướng ngủ thật xấu xí nhưng lại khiến An Lăng xúc động. May mà cả người Dương Thế Hành toàn là mùi rượu thối khiến hắn không thể đến gần, nếu không không biết hắn sẽ làm chuyện điên rồ gì. Lần sau bất luận có chuyện gì đi chăng nữa cũng không thể làm như vậy, An Lăng chán nản suy nghĩ. Tùy tiện đáp ứng lời thỉnh cầu của Dương Thế Hành, rồi còn tự động đi vào nhà, chẳng lẽ trong thâm tâm vẫn nghĩ mình có vận may sao? Mấy hôm trước ngẫu nhiên gặp phải Dương Thế Hành tại trung tâm vũ trụ, đáng lý chỉ nên nói một hai câu rồi rời đi, thế nhưng hắn lại không thể kiểm soát bản thân mà trò chuyện một lúc lâu, lại không thể từ chối sự năn nỉ của Dương Thế Hành nên mới có cuộc hẹn ngày hôm nay. Hắn muốn giữ một cự ly nhất định với Dương Thế Hành nhưng làm thế nào cũng không được, chẳng lẽ đây thật sự mới là điều bản thân hắn mong muốn? An Lăng nắm chặt tay, móng tay đâm vào lòng bàn tay nhói đau khiến hắn thanh tỉnh một chút. Dù cho chuyện đến nước này là do thâm tâm hắn mong muốn, nhưng cũng không có khả năng đạt được kết quả hắn hi vọng. Hắn chỉ sẽ không ngừng mà giẫm lên vết xe đổ, khiến cho bản thân rơi vào vạn kiếp bất phục mà thôi. Tiếng nước trong phòng tắm dần dần dừng lại, sau một hồi lạch cạch thì cửa mở, Dướng Thế Hành bước ra thì nhìn thấy An Lăng ngồi trên ghế sô pha đăm chiêu suy nghĩ. Hắn chợt nhớ tối qua trong lúc mơ mơ màng màng có nghe Nghê Quý Vinh nói “ít nói, trong lòng lại quấn quít” các loại. Dương Thế Hành không thể nhớ nổi chuyện tối hôm qua, nhưng lại đặc biệt ấn tượng với mấy lời này. An Lăng hẳn là thuộc loại người như vậy, Dương Thế Hành không bao giờ biết được hắn đang suy nghĩ cái gì, An Lăng thật sự rất ít khi chia sẻ nội tâm của mình… Trong lúc Dương Thế Hành suy nghĩ thất thần thì An Lăng đã phục hồi tinh thần lại. Hắn hơi nghiêng đầu, tránh nhìn Dương Thế hành vừa mới tắm xong chỉ mặc mỗi quần soóc, trên vai còn khoác một chiếc khăn. Dương Thế Hành bỗng hoàn hồn, ngượng ngùng mỉm cười kêu lên: “A Diệu, sao anh không lấy chút đồ uống? Anh ngoại trừ nước lọc ra thì không thích uống thứ gì khác phải không? Hắn xoa tóc đi về hướng nhà bếp, mở tủ lạnh lấy ra hai bình nước khoáng, một chai trực tiếp ném cho An Lăng: “Bắt lấy!” Chai nước được ném thành một đường vòng cung từ nhà bếp ra đến phòng khách, được An Lăng tiếp được gọn tênh. Dương Thế Hành vừa đem chai nước lên miệng tu một hơi, vừa trở lại phòng khách nói: “An ới ừ i ào? (Anh tới từ khi nào)?” An Lăng dùng sức mở chai nước ra, ánh mắt nhìn vào ảnh ảo của mình chiếu trên màn hình chiếc TV màu đen nói: “Vừa mới đến thôi.” Dương Thế Hành thả người xuống sô pha, chân tay chàng hảng chiếm hết vị trí của hai người. Hắn lấy tay lau đi giọt nước đọng bên khóe miệng, vẻ mặt đau khổ nói: “Ngày hôm qua uống đúng nhiều, cả người giờ vẫn nôn nao…” Trong khi Dương Thế Hành không thèm quan tâm trưng ra cơ thể trần, An Lăng mặc dù cảm thấy không được thoải mái. Da thịt hai người hơi chạm vào nhau khiến cho cả người hắn không khỏi chộn rộn. Dương Thế Hành hồi cấp ba là kiện tướng thể dục thể thao, vóc người hơi gầy nhưng tiềm ẩn sức bật khiến người ta hâmmộ. Cơ thể của hắn một khi thu lại rồi bật lê, trong nháy mắt có thể lao đi được cả chục mét. Mà Dương Thế Hành hiện tại so với thời đó cường tráng hơn, thân thể không chút sẹo, da thịt rắn chắc co giãn, thoạt nhìn vừa khỏe mạnh lại vừa gợi cảm… Phát hiện bản thân đang bắt đầu nghĩ tới chuyện không tốt, sắc mặt của An Lăng lại lạnh lẽo hơn. “Đúng rồi, anh còn nhớ nhỏ em của tôi không?” Dương Thế Hành nhắc tới trọng tâm câu chuyện, thành công cắt đứt suy nghĩ tiêu cực của An Lăng. “Mấy hôm trước gọi điện với nhỏ tôi có nhắc tới chuyện của anh. Nhỏ vui muốn chết. Con em tôi từ lúc mẫu giáo đã rất thích anh rồi.” Dương Thế Hành hì hì cười nói: “Có điều anh không được làm trâu già gặm cỏ non đụng đến em tôi đâu đấy. Nhỏ chỉ mới lên cấp ba.” An Lăng chỉ vào cô gái tóc dài đến vai, khuôn mặt trong sáng trong ảnh. “Cấp ba?” “Uhm. Bức này chụp cách đây hai năm rồi. Nhỏ bây giờ nhìn không giống như vầy nữa, tóc nhuộm thành màu vàng đay gì đấy, kì quái không thể tả… Thời quan trôi qua rất nhanh phải không?” Dương Thế Hành cầm lấy một khung ảnh chụp hắn đang bế một đứa bé, “Còn đây là nhân vật anh chưa gặp qua, là em trai mới sinh của tôi, hiện tại được năm tuổi.” An Lăng nhìn kỹ bức ảnh, nói: “Giống con trai cậu hơn.” Mặt Dương Thế Hành méo đi, oán giận nói: “Sao tất cả mọi người đều nói như thế vậy. Nhà hàng xóm còn quá đáng hơn, một mực chắc chắn là do tôi ở bên ngoài làm bậy, để giấu mọi người nên mới đem mẹ tôi ra là khiên chắn… Anh thấy có nhảm không?” Kỳ thực An Lăng cũng có chút hoài nghi đó là con trai của Dương Thế Hành. Hắn bản thân làm việc không có kế hoạch, cũng rất có khả năng xảy ra chuyện đó. “Chúc mừng cậu, ba ba.” Bị An Lăng chế nhạo khiến Dương Thế Hành đỏ mặt tới mang tai, hắn vội vã giải thích: “Huấn luyện bận bịu muốn chết, tôi căn bản không có thời gian để quen bạn gái!” Tim của An Lăng hụt một nhịp, cảm giác không thể diễn tả tràn ngập trong lòng, không ngờ việc nhỏ như vậy cũng có thể khiến hắn cảm thấy hạnh phúc thế. “A, tôi rốt cuộc cũng nhớ tới mình mơ đến cái gì!” Đột ngột chuyển trọng tâm câu chuyện là nghề của Dương Thế Hành, mà thường thì vấn đề trước với vấn đề sau chả bao giờ liên quan đến nhau. Vậy nên, An Lăng cũng khá quen rồi. Dương Thế Hành vẻ mặt kinh khủng, tay đuổi đuổi không khí: “Nghê 囧 chết tiệt, là cái tên lùn một mẩu Nghê Quý Vĩnh trong nhóm tôi đấy. Tại hắn nhắc đến Apolo XIII làm hại tôi gặp ác mộng. Trong mơ tôi đi trên T-38 đến mặt trăng thì đụng phải lỗ đen. Cái lỗ đen ấy cứ như sống vậy, tôi chạy đến đâu nó đuổi đến đó, ngay cả mặt trăng cũng bị nghiền nát mà hút vào. Tôi sợ địa cầu sẽ gặp tai họa nên sống chết chuyển tay lái chạy qua hướng khác… T-38 mà lại có tay lái, mắc cười không…” Dương Thế Hành nói đến hứng thú bừng bừng thì An Lăng trong lòng lại tối tăm. Dương Thế Hành đối với ai cũng đều rất thật lòng, nhưng An Lăng hi vọng cho dù chỉ là bạn, hắn cũng muốn là một người quan trọng trong lòng của Dương Thế Hành, có thể nhìn thấy những gì mà người khác không thấy được, tỷ như sự mềm yếu, đố kị, sợ hãi… Nếu ngay cả bạn bè cũng không làm được, thì chẳng khác nào phá nát hết tất cả. An Lăng nhìn mái tóc đen ướt bết trên trán Dương Thế Hành, giọt nước chảy xuống đường viền khuôn mặt, sau đó chảy xuống cổ, rồi ngực… Nếu hắn hai mắt ướt nước uất ức nhìn người chắc sẽ rất quyến rũ? Nếu như bản thân lợi dụng Dương Thế Hành vẫn đang còn chút men mà quấy rối hắn, hẳn là rất thuận lợi. Xoay người một cái là có thế ngăn chặn hai tay, trong khi hắn đang còn ngạc nhiên không hiểu thì thô bạo mà cưỡng hôn, sau đó dùng áo công tác bên cạnh trói chặt cổ tay của hắn. Mái tóc còn ướt của Dương Thế Hành nhỏ giọt, thuận theo cổ mà chảy xuống, dừng lại tại xương quai xanh. An Lăng hôn theo vết nước đi tới xương quai xanh, liếm hôn da thịt màu mật ong, đồng thời cảm giác thân thể của Dương Thế Hành bởi vì hành động khác thường mà run rẩy. Hắn hôn xuống ngực, đầu vú, sau đó là rắn chắc cơ bụng. Khi bàn tay xoa đến thắt lưng mẫn cảm của Dương Thế Hành thì thân thể dưới thân bắn mạnh lên, nhưng bản thân cường ngạnh kiềm giữ hắn trên sô pha, không để hắn thoát khỏi tầm mắt mình. Đầu lưỡi liếm qua cơ bụng rồi đi xuống phần dưới khêu gợi, tay kéo cởi ra quần sooc rộng thùng thình kia, thỏa thích xoa nắn da thịt nóng cháy vì khẩn trương. Khi bản thân xoa nắn lấy tính khí của Dương Thế Hành, ngón tay tham nhập vào hắn giữa đùi thì đôi mắt đen láy rạng ngời kia cũng đã đầy hơi nước. Hắn cầu xin dùng tay, nhưng An Lăng đáp lại bằng cách cắn mút đôi môi ấy, đồng thời đem dục vọng bừng bừng phấn chấn của bản thân đưa vào cơ thể chưa được mở rộng hoàn toàn kia… Khiến hắn run rẩy sợ hãi, khiến hắn tuyệt vọng mà khóc, khiến hắn khó chịu rên rỉ, khiến hắn điên cuồng mà rơi vào… “Này, anh có nghe không vậy?” Dương Thế Hành thăm dò hỏi, mặt hai người gần đến độ chóp mũi muốn đụng vào nhau. An Lăng nhìn đôi môi hồng mọng nước vì vừa tắm xong của Dương Thế Hành, gật đầu có lệ. Dương Thế Hành hoàn toàn không biết đằng sau vẻ mặt lãnh đạm đang nghe hắn nói của An Lăng, là sự tưởng tượng đã vượt qua đẳng cấp vũ trụ, tiếp tục kể: “Vậy nên, Resident Evil 10 thật sự tệ vô cùng. Có điều, Alice chắc hẳn là obasan mạnh nhất trong lịch sử rồi.” An Lăng nâng mắt, tình tự trong đôi mắt lục sắc chợt lóe rồi biến mất. “Cậu không phải muốn đi làm đặc huấn sao?” Dương Thế Hành vỗ trán, không biết xấu hổ nói: “Haha, mải nói quên mất. Tôi đi thay quần áo chút rồi lái xe đi.” An Lăng đưa tay lên, cầm trên tay chìa khóa của mình. “Ngồi xe tôi đi, máu của cậu vẫn còn cồn trong đó.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]