Bạch Tô đứng bất động hồi lâu, thật sự cô vô cùng kinh ngạc.
Phó Vân Tiêu thật sự đã phải rất hao tâm tổn sức để làm những việc này… Ai cũng biết làm từ thiện là một việc kéo dài liên tục, hơn nữa cũng là một chuyện rất phiền hà. Nếu như Phó Vân Tiêu đầu tư vào đó thì ắt phải bỏ ra rất nhiều thời gian.
Từ trước đến nay Bạch Tô luôn nghĩ Phó Vân Tiêu sẽ không làm những chuyện như vậy.
Bạch Tô đứng sứng tại chỗ hồi lâu sau đó mới gật đầu với Lâm Đạt tỏ ý đã biết rồi kêu Lâm Đạt mau đi làm việc.
Sau đó Bạch Tô vội vàng đi về phía văn phòng của Phó Vân Tiêu.
Vào tới cửa Bạch Tô liền nhìn thấy Phó Vân Tiêu đang đứng dậy vươn vai rồi co giãn gân cốt, hắn bóp bóp bả vai, rõ ràng là trông rất mệt moit.
Bạch Tô không gõ cửa, văn phòng của Phó Vân Tiêu cũng không khóa vì thế cô cứ đi thẳng vào.
Lúc này Phó Vân Tiêu đang đứng xoay lưng lại với Bạch Tô, thậm chí Bạch Tô còn cố ý bước đi rất nhẹ. Khi đến sau lưng Phó Vân Tiêu, cô nhẹ nhàng đặt đôi tay mềm mại lên vai hắn. Phó Vân Tiêu lúc đó mới cảnh giác quay đầu lại.
Sau khi phát hiện Bạch Tô tới, lúc đó Phó Vân Tiêu mới không còn cảnh giác nữa.
“Sao em lại tới đây?”
“Tôi không tới thì sao có thể biết được tổng giám đốc trông thì có vẻ là khômg chuyện gì là không thể làm được thế nhưng trên thực tế thì cũng biết mệt mỏi chứ.”
Thấy Bạch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-tong-tai-cua-be-de-thuong/961307/chuong-203.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.