Khóe miệng Bạch Tô không khỏi nhếch lên, có chút khinh thường.
Cô luôn cho rằng mình rất hiểu Phó Vân Tiêu, xem ra cô đã quá khờ khạo rồi. Từ trước tới nay cô chưa từng hiểu Phó Vân Tiêu.
“Cô nói đi.”
Giọng nói của Bạch Tô vô cùng bình tĩnh.
“Cái đó… thư ký Bạch, tổng giám đốc Phó kêu cô hãy mau chóng trả nợ, trả phòng càng nhanh càng tốt. Nhưng mà trong vòng một tuần thì có lẽ hơi lâu…”
Khi nói những câu nói phía sau, giọng nói của Lâm Đạt càng lúc càng nhỏ dần. Cô ấy cũng cảm thấy Phó Vân Tiêu làm vậy thật là quá đáng.
Bạch Tô nghe cũng không cảm thấy đau lòng cho lắm, cô chỉ bình thản nói: “Ừm, được.”
“Cái đó…” Lâm Đạt do dự muốn nói lại thôi: “Mặc dù chuyện tình cảm giữa cô và tổng giám đốc Phó là chuyện riêng của hai người thế nhưng tôi cảm thấy thư ký Bạch không cần phải kiên cường quá đâu. Như vậy tổng giám đốc Phó sẽ rất mất mặt.”
“Lâm Đạt, cảm ơn cô. Tôi phải đi tắm đã.”
Bạch Tô chỉ cảm thấy bây giờ mình đang rất mệt mỏi, thậm chí lúc nói chuyện với Lâm Đạt cô có cảm giác mình không còn sức để tiếp tục nói chuyện nữa vì thế cô chỉ chào qua loa sau đó cúp điện thoại.
Lâm Đạt cũng không thể khuyên nhủ được gì nữa, cô ấy chỉ đành tắt điện thoại đi.
Bạch Tô bước vào phòng tắm, cẩn thận tránh những vết thương ở tay ra sau đó tắm rửa một cách chật vật. Tắm xong Bạch Tô quay trở lại giường, trong suốt quãng thời gian đó đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-tong-tai-cua-be-de-thuong/961243/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.