Lúc Phó Vân Tiêu về tới biệt thự thì nhìn thấy có rất nhiều người đang tập trung ở phòng khách. Ai ai cũng bận rộn, trong đó còn có thư ký của Phó Vân Tiêu, Lâm Đạt.
Phó Vân Tiêu chậm rãi đi vào. Lâm Đạt vừa nhìn thấy Phó Vân Tiêu thì cô ấy chào hỏi hắn một tiếng. Dường như lúc đó Mộ Vãn Vãn mới nhận ra Phó Vân Tiêu đã tới, gương mặt cô ta rạng rỡ hẳn lên.
“Vân Tiêu, anh về rồi à? Anh xem này, chiếc váy cưới này có đẹp không?”
Mộ Vãn Vãn nâng hai cánh tay lên sau đó xoay một vòng để Phó Vân Tiêu có thể xem được toàn bộ.
Phó Vân Tiêu chỉ thản nhiên nhìn lướt qua người Mộ Vãn Vãn. Sau đó quay sang nhìn Lâm Đạt: “Bây giờ đã là 8 giờ tối rồi, cô có thể tan làm được rồi đó.”
Phó Vân Tiêu nhớ rằng sáng sớm hắn đã kêu Lâm Đạt đi cùng với Mộ Vãn Vãn, thế mà muộn thế này rồi Lâm Đạt vẫn còn đang ở đây. Rõ ràng chuyện này không hề xứng đáng với yêu cầu của hắn về thư ký cao cấp của mình.
Nói cách khác chính là lãng phí nhân tài.
Sau khi Lâm Đạt nghe thấy Phó Vân Tiêu nói vậy, cô ấy cảm động đến rơi nước mắt. Từ trước tới nay cô ấy chưa bao giờ thấy tổng giám đốc lại phát ra vầng hào quang sáng rực như thế này.
Lâm Đạt vội vàng gật đầu với Phó Vân Tiêu, hơi cúi đầu nói: “Vậy tôi về trước nhé tổng giám đốc.”
Nói xong câu đó cô ấy liền lấy túi xách rồi nhanh chóng rời đi.
Mộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-tong-tai-cua-be-de-thuong/961232/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.