Mộ Vãn Vãn bám vào người Thẩm Mạc Bá… Cô ta đang làm gì vậy chứ? Vì rượu mà bây giờ trong đầu của cô đã trở nên mơ hồ không rõ!
Suy nghĩ lại đi!
Suy nghĩ xem bây giờ cô ta đang làm gì đi!
Tại sao luôn phải giữ lại cho Phó Vân Tiêu chứ!
Đồ của Phó Vân Tiêu mà Phó Vân Tiêu không biết trân trọng thì sẽ có người đàn ông khác tới trân trọng. Mộ Vãn Vãn nhắm chặt mắt, nước mắt lại rơi xuống thế nhưng niềm vui sướng của cơ thể triền miên gợn sóng.
Thẩm Mạc Bá hoàn toàn không thể khống chế được nữa.
Ý chí kiên định của hắn cuối cùng cũng không thể khống chế được trước sự cám dỗ không ngừng của người phụ nữ mà hắn thích, tình anh em… nữa thần… đã không còn quan trọng nữa rồi!
Hắn muốn cho cô ta! Chăm sóc nỗi đau của cô ta! Muốn đem niềm vui tới cho cô ta! Cho cô ta tự do! Cho cô ta sự sung sướng!
Thẩm Mạc Bá hiểu rất rõ mình đang làm cái gì, hắn không hề uống rượu.
Bọn họ ôm ấp nhau, đưa nhau lên đỉnh. Sau đó Mộ Vãn Vãn đột nhiên nhớ ra điều gì đó, cô ta đẩy Thẩm Mạc Bá ra sau đó nhanh chóng mặc quần áo vào. Thẩm Mạc Bá cảm thấy khó hiểu: “Sao thế?
“Tôi không muốn ở đây! Ở đây tôi sẽ có cảm giác rất tội lỗi!”
Mộ Vãn Vãn nhanh chóng nhặt quần áo của Thẩm Mạc Bá ở dưới đất lên đưa cho hắn, sau đó thúc giục nói: “Mặc vào, chúng ta đổi nơi khác,”
Thẩm Mạc Bá chưa từng hỏi “tại sao”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-tong-tai-cua-be-de-thuong/961211/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.