Trước giờ hắn chưa từng nhìn thấy một Bạch Tô như vậy.
Phó Vân Tiêu đứng ở ngoài cửa nhìn vào, Bạch Tô đứng ở trong phòng khóc đến nỗi cả người run lên bần bật.
Trước kia mỗi lần ở trước mặt hắn Bạch Tô đều rất vui vẻ, cô bày ra rất nhiều dáng vẻ mà mọi người thích, cô thích những thứ đồ xa xỉ, mỗi ngày vô lo vô nghĩ mà sống.
Suýt chút nữa Phó Vân Tiêu đã thật sự cho rằng Bạch Tô là người vô lo vô nghĩ…
Thế nhưng… đến cuối cùng hắn vẫn không hiểu cô.
Thậm chí Phó Vân Tiêu hắn còn đứng chần chừ ở trước cửa phòng bện, không dám tiến vào. Hắn chỉ có thể lặng lẽ đứng ngoài cửa dõi theo cô.
Không thể nhìn ra trên gương mặt của Phó Vân Tiêu có cảm xúc gì, thế nhưng tầm mắt của hắn không lúc nào rời khỏi Bạch Tô.
Mãi cho đến lúc có một bác sỹ tới đứng bên cạnh Phó Vân Tiêu, anh ta đang do dự xem có nên gõ cửa hay không.
“Sao rồi?”
Bác sỹ nhìn thấy Phó Vân Tiêu, đây rõ ràng là người đàn ông có liên quan đến mấy chuyện thị phi trong mấy ngày nay của cô gái đang khóc bên trong. Anh ta do dự một lát sau đó trịnh trọng nói lời chào với Phó Vân Tiêu.
“Tổng giám đốc Phó, anh xem có cần phải gọi người nhà ra ngoài không.”
Phó Vân Tiêu nhìn thấy tờ giấy thông báo trong tay bác sỹ, hắn đưa tay ra chặn bác sỹ lại sau đó khẽ nói: “Có chuyện gì cứ nói với tôi là được rồi, không cần làm phiền tới cô ấy.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-tong-tai-cua-be-de-thuong/961195/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.