Bạch Tô bị những lời này của Phó Cảnh Hoài làm cho mơ hồ hơn, cô chớp chớp mắt nhìn Phó Cảnh Hoài, trong đầu cố gắng nhớ lại chuyện đêm qua. 
Tuy nhiên cái gì cũng không nhớ ra được, mọi thứ trở nên rất mờ nhạt. 
Giống như một giấc mơ vậy, vừa tỉnh lại thì vẫn rõ ràng nhưng khi muốn nhớ lại một cách chi tiết thì một chút cũng không nhớ ra được. 
Bạch Tô không nhịn được cau mày. 
Phó Cảnh Hoài nhìn thấy bộ dạng này của Bạch Tô, khuôn mặt anh tuấn trở nên lạnh lùng, anh chăm chú nhìn Bạch Tô rất lâu, những lời đó vẫn không nói ra được. 
Chỉ thở dài một tiếng: “Rời khỏi Phó Vân Tiêu.” 
Bạch Tô còn tưởng Phó Cảnh Hoài sẽ nói gì nữa, kết quả vẫn chỉ là mấy câu này, khiến cô không nhịn được cười. 
“Rời xa hay không là chuyện của tôi, tại sao đêm qua lại cứu tôi?” 
Bạch Tô vẫn như cũ, không nóng không lạnh muốn hỏi rõ ràng. 
“Ca phẫu thuật thử nghiệm lần đầu của mẹ em một tuần nữa sẽ được tiến hành. Trước mắt, tình hình mẹ em đang có chuyển biến xấu.” 
Một khi nhắc đến công việc, Phó Cảnh Hoài lại trở về với thái độ bình thường. 
Bạch Tô nghe xong trên mặt thoáng chút buồn bã nhưng cô vẫn nhịn không biểu hiện ra, chỉ nói với Phó Cảnh Hoài một câu: “Hiện giờ tôi có thể ra ngoài không? Anh không còn chuyện gì nữa đúng không, tôi muốn đi thăm mẹ.” 
Phó Cảnh Hoài gật đầu, nhường đường cho Bạch Tô, cô mở cửa vừa định chạy đi thì thấy Bạch Thiệu đang đứng trước cửa, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-tong-tai-cua-be-de-thuong/961145/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.