Trong xe, Bạch Tô nghe thấy giọng của chính mình, mặt cũng đỏ tía tai. 
Cô ngẩng đầu lên nhìn Phó Vân Tiêu, lúc này ánh mắt anh lạnh lẽo như băng, cả người đầy vẻ giận dữ. 
Tay anh lướt trên da của Bạch Tô, Bạch Tô khẽ cắn răng, nhắm mắt lại, kêu lên thành tiếng. 
Phó Cảnh Hoài nghe thấy từng đợt âm thanh, bước chân lại càng tăng tốc. 
Đây rõ ràng là đang khiêu khích! 
Hai tay nắm chặt thành, nổi đầy gân xanh. 
Chỉ có điều, khi Phó Cảnh Hoài còn chưa đi đến trước xe, Phó Vân Tiêu đã khởi động xe, lập tức rời đi. 
Hoàn toàn không cho Phó Cảnh Hoài bất kỳ cơ hội nào. 
Cùng lúc xe của Phó Vân Tiêu nổ máy, Phó Vân Tiêu còn quay sang nói với Bạch Tô: “Tắt máy.” 
Bạch Tô cũng nghe theo tắt máy, cả đường cô không nói câu nào. 
Phó Vân Tiêu cũng không nói thêm gì, chỉ lái xe về biệt thự nhà họ Phó. Sau khi dừng xe lại thì đi xuống, lúc lâu sau Bạch Tô vẫn chưa xuống xe, anh mới quay đầu lại nhìn cô. 
Quay trở lại mở cửa xe ra, nhìn Bạch Tô rồi hỏi một câu: “Không xuống xe à?” 
“Chồng không tức giận nữa thì em sẽ xuống xe, chồng vẫn giận dữ thì em chẳng có mặt mũi nào vào nhà cả.” 
“Xuống đi, anh không giận nữa.” 
Giọng nói của Phó Vân Tiêu cũng hòa hoãn hơn, dụ dỗ Bạch Tô. 
Nhưng khi Bạch Tô vừa mới xuống xe đi được hai bước, lại không có cách nào đi tiếp. 
Phó Vân Tiêu đi ở phía trước, thấy Bạch Tô mãi không theo kịp đành quay người lại 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-tong-tai-cua-be-de-thuong/961123/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.