Sau khi Đại Ngưu và Bách Hủy tiễn vị đại phu kia rời khỏi khách viện, tiếng động vọng lại theo đó
cũng xa dần. Giọng điệu của La Thần vừa lạnh nhạt lại quả quyết thật sự khiến3người khác không thể nghi ngờ. Vinh Tuệ Khanh mấp máy môi, khẽ vuốt ve chú sóc nhỏ Tiểu Hoa đang nằm gọn trong lòng, chỉ cúi đầu không nói. “Nhóc suốt ngày ôm con chuột này làm1gì vậy?” Chẳng biết tại sao La Thần thấy Tiểu Hoa không thuận mắt chút nào.
Vinh Tuệ Khanh ngẩng đầu, hai gò má ửng hồng, trả lời đầy bất mãn: “Tiểu Hoa không phải chuột. Thúc không biết3thì đừng nói linh tinh!”
La Thần sống đến tận giờ cũng chưa từng có ai nói với y câu “Không biết thì đừng nói linh tinh” như thế, trong giây lát tức đến mức răng môi đều ngứa3ngáy. Tiểu Hoa dường như cảm nhận được không khí căng thẳng đầy mùi nguy hiểm, nó không khỏi liều mạng rúc đầu vào sâu trong lòng Vinh Tuệ Khanh.
Vinh Tuệ Khanh buông tay ra, nâng Tiểu Hoa9đến trước mặt La Thần, dõng dạc nói: “Tiểu Hoa đừng sợ!” Rồi lại chỉ vào Tiểu Hoa, bảo với La Thần: “Thúc nhìn này, đuôi chuột vừa đen vừa dài, còn đuôi Tiểu Hoa...” Vinh Tuệ Khanh nhìn vào cái mông mũm mĩm tròn vo của Tiểu Hoa: “Đuôi Tiểu Hoa giống đuôi thỏ, đều chỉ có một nhúm bé vậy thôi!” Cả người Tiểu Hoa cứng lại, như thể không nghe nổi nữa bèn lấy đôi móng nhỏ xíu ra cố che kín khuôn mặt.
La Thần ngây người, nhìn Vinh Tuệ Khanh trước mắt đang chỉ vào Tiểu Hoa, tiếp tục thao thao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-thien-ky/3125229/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.