“Nếu hắn không chịu buông tha cho bọn ta, thì bọn ta nguyện chết. Không phải vừa mới nói rồi
sao? Chẳng lẽ hắn còn đuổi theo cả người chết không tha?” Lâm Phiêu3Tuyết khẽ nói.
Bách Hủy cười lạnh một tiếng: “Ngươi chớ quên, hắn ta là tu sĩ Trúc Cơ chứ không phải người bình thường! Là quán chủ của Bạch Vân Quán! Ta nghĩ1ngươi thật sự không biết tu sĩ Trúc Cơ lợi hại ra sao?”
“Lợi hại ra sao?” Vinh Tuệ Khanh không sợ chết hỏi tới cùng. “Như lời Lâm cô nương vừa nói, chẳng3lẽ hắn còn đuổi theo cả người chết không tha sao? Lời này đối với người thường còn có tác dụng, chứ đối với tu sĩ Trúc Cơ thì không dùng được. Hắn3có vô số mánh khóe để hành hạ khiến người sống không được, chết không xong. Thậm chí biến người thành cái xác không hồn, chỉ biết cam tâm tình nguyện phục tùng9bên cạnh hắn. Chết thì có là gì? Đau đớn nhất không phải là cái chết, mà chính là muốn sống không được, tìm chết cũng chẳng xong!” Phảng phất trong lời kể của Bách Hủy, sự đau đớn như từng trải qua một đời bể dâu, không hề phù hợp với một thiếu nữ nhỏ tuổi như cô ta.
Vinh Tuệ Khanh không nén được liếc nhìn Bách Hủy vài lần.
La Thân cũng nhìn Bách Hủy một chút.
Đại Ngưu an ủi vỗ nhẹ sau lưng Bách Hủy.
Bách Hủy cứ vậy gục vào lòng hắn, đôi mắt tròn ánh lên vẻ kinh hoàng như nai con. Vinh Tuệ Khanh thở dài, cúi đầu xuống. Đối với những cô gái thích nép vào người như chim non kia,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-thien-ky/3125225/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.