Chương trước
Chương sau
Nét mặt Vinh Tuệ Khanh đầy vẻ thận trọng, giọng nói chân thành, đôi mắt kiên định nhìn Mão Tam Lang.

Mão Tam Lang lại thở phào nhẹ nhõm, trên gương mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt.

Vinh Tuệ Khanh không coi thường mình, thật tốt.

Vinh Tuệ Khanh không biết Mão Tam Lang đang nghĩ gì, cô chỉ chính trực nói: “Ta có thể lập tức hành đại lễ bái huynh làm sư3phụ.” Nói rồi liền khom lưng xuống bái.

Mão Tam Lang vội nhẹ đưa cánh tay ra đỡ Vinh Tuệ Khanh dậy, có chút hung hăng nói: “Muốn cùng ta học Húc Nhật Quyết, cũng không cần bái ta làm sư phụ!”

Vinh Tuệ Khanh chớp chớp đôi mắt nói: “Huynh nói ngược đúng không? Nếu muốn cùng huynh học Húc Nhật Quyết thì tại sao lại không bái huynh làm sư phụ cho1được?”

“Ta nói không cần thì là không cần! Ngươi đừng có cắt ngang nữa! Qua đây, ta truyền khẩu quyết tầng thứ nhất của Húc Nhật Quyết cho ngươi. Ngươi làm quen trước một chút. Đợi đến giữa trưa, ngươi theo ta ra khoảng đất trống sau nhà, ta dạy cho ngươi công phu vận khí tầng thứ nhất, xem ngươi có thể lĩnh ngộ được bao nhiêu.” Mão Tam Lang nói3liền một mạch như thể sợ bị ai ngắt mất lời vậy.

Không bái thì không bái, ai sợ ai chứ?

Vinh Tuệ Khanh nói thầm một tiếng trong lòng rồi cùng đi lên trước mấy bước với Mão Tam Lang.

Mão Tam Lang chắp tay sau lưng đứng trước mặt cô, gương mặt tuấn tú đầy rạng rỡ, cặp mày đen rậm, đôi mắt to tròn. Ánh sáng chiếu xuyên qua từ cửa sổ,3toàn cơ thể cậu ta như phát sáng, vô cùng ấm áp, khiến người khác không kiềm chế được muốn lại gần.

Mặt Vinh Tuệ Khanh bỗng đỏ lên, thầm nói thằng nhóc này lúc không náo loạn càn dỡ thì trông cũng không tệ.

Mão Tam Lang ho nhẹ một tiếng, nhỏ giọng nói: “Ngươi thử một chút trước đi, nếu không được thì không luyện nữa, tuyệt đối đừng có miễn cưỡng.9Ngươi phải biết rằng, chuyện tu hành, dù tư chất rất quan trọng nhưng cơ duyên cũng quan trọng không kém. Với công pháp cũng như vậy, phải xem công pháp này có hợp với ngươi hay không, chứ không thể cưỡng cầu được.”

Vinh Tuệ Khanh trấn tĩnh lại, gật đầu đáp: “Ta hiểu rồi.”

Khóe miệng của Mão Tam Lang hơi nhếch lên, bắt đầu truyền thụ khẩu quyết tầng thứ nhất của Húc Nhật Quyết cho Vinh Tuệ Khanh.

“Quan sát trời đất, thái dương. Vạn vật đều gánh lấy âm, ôm lấy dương, dựa vào trùng khí mà hòa hợp. Trong thiên hạ có sự khởi đầu, đó chính là thứ sinh ra vạn vật. Thấy được cái nhỏ mới là rõ ràng, biết giữ nhu hòa mới là mạnh mẽ. Dùng ánh sáng này, khôi phục lại cái sáng tỏ ấy, không để lại tai ương, đó là tìm về vĩnh cửu. Đạo là hư không nhưng lại vô cùng vô tận, uyên thâm tựa như khởi nguồn vạn vật. Giấu đi mũi nhọn, tháo bỏ tranh chấp, hòa với ánh sáng, nhập vào bụi trần. Chính là sự bắt đầu của Húc Nhật.” (Nguồn: Cải biên từ “Đạo đức kinh” của Lão Tử.)

Vinh Tuệ Khanh nghe một lượt liền có thể thuật lại.

Mão Tam Lang lộ ra thần sắc tán thưởng.

“Tầng thứ nhất của Húc Nhật Quyết không khó, cái khó là ở cảm ngộ. Nếu ngươi có thể cảm ngộ được cảm giác ‘hòa với ánh sáng, nhập vào bụi trần’, thì coi như ngươi đã qua được cửa tầng thứ nhất của Húc Nhật Quyết rồi. Ngươi cũng có thể tiến vào Luyện Khí tầng một.” Như vậy coi như là chính thức trở thành tu sĩ, phân chia giới hạn với người phàm.

Mão Tam Lang giải thích một lượt về khẩu quyết công pháp cho Vinh Tuệ Khanh nghe, rồi lại nói rõ những việc cần chú ý trong các loại tu hành, cuối cùng mới hỏi: “Ngươi có biết hướng đi huyệt vị của cơ thể không?” Hỏi xong cậu lại vò đầu nói: “Cái này, nếu ngươi không biết thì ta cũng không thể giúp ngươi được. Chúng ta là… yêu tu, hướng đi huyệt vị… không giống với con người.”

Vinh Tuệ Khanh mỉm cười nói: “Câu này, huynh hỏi hay không cũng như nhau. Dù sao cũng không thể giúp ta được.”

Mão Tam Lang xấu hổ, xoay vòng vòng trong phòng nói: “Vậy thì phải làm thế nào? Ta ra ngoài tìm mấy cuốn sách sau đó về dạy ngươi nhé?”

Vinh Tuệ Khanh vội nói: “Không cần đâu. Ta biết rồi. Lúc ông nội ta còn sống đã dạy ta những thứ này rồi.” Nói xong cô liền cảm thấy buồn tủi hồi lâu. Ông nội và cha của cô đều đã mất trong đêm đó cả.

Cái người khiến cho cô nhà tan cửa nát đó, tên ác nhân hại cô cả một đời lang bạt kỳ hồ, cô sẽ không bao giờ tha cho ông ta!

Mão Tam Lang lại thở phào một hơi, giơ chiếc bình linh ngọc Nguyệt Hoa đựng Đế Lưu Tương trong tay ra, nói với Vinh Tuệ Khanh: “Ở đây có Đế Lưu Tương, ngươi cầm lấy mà dùng.” Gương mặt cậu ta có vài phần đắc ý.

Vinh Tuệ Khanh vô cùng kinh ngạc, chỉ vào vòng sáng hình quả trám màu vàng kim trong chiếc bình đó nói: “Đây chính là Đế Lưu Tương?!”

“Đúng vậy. Đế Lưu Tương là một vật thuần âm, có tác dụng vô cùng tốt với tu luyện của yêu tu. Mỗi sáu mươi năm một lần, trong đêm Canh Thân trăng tròn mới có thể xuất hiện Đế Lưu Tương, nhưng không phải lần nào trong đêm Canh Thân trăng tròn cũng có món này. Lần này mà không có thì phải đợi sáu mươi năm sau. Vận khí của ngươi không tệ, vừa đến phố Hồ Lô của chúng ta đã gặp được đêm trăng tròn xuất hiện Đế Lưu Tương.” Mão Tam Lang giải thích cặn kẽ về Đế Lưu Quang trong tay mình cho Vinh Tuệ Khanh.

Vinh Tuệ Khanh cười nói: “Vậy thì tốt quá rồi, huynh cùng đại nương, còn cả đại thúc nữa, mau chia nhau ăn đi.” Nhìn qua thì giống hệt như nước thạch, không biết là có mùi vị gì.

Mão Tam Lang cười lắc đầu, vừa mở cái nắp của bình linh ngọc Nguyệt Hoa ra vừa nói: “Mão gia chúng ta luyện Húc Nhật Quyết, không cần hút tinh khí của ánh trăng. Cho nên Đế Lưu Tương không có tác dụng gì với chúng ta cả, căn bản là không dùng được.”

Vinh Tuệ Khanh nhíu nhíu mày nói: “Không phải huynh cũng cho ta luyện Húc Nhật Quyết sao, sao ta lại cần đến Đế Lưu Tương?”

“Ngươi là nữ tử Nhân giới, vốn thuộc âm. Húc Nhật Quyết vô cùng cứng rắn mạnh mẽ, dương khí mạnh vốn hợp cho nam giới tu luyện hơn, chứ không hợp cho nữ giới tu luyện.” Mão Tam Lang nhẫn nại giải thích cho cô, nhưng rồi trong lòng bắt đầu mất kiên nhẫn. Bảo ngươi ăn thì ngươi cứ ăn đi, sao mà nói nhảm nhiều thế không biết?!

“… Vậy thì tại sao huynh lại cho ta tu luyện Húc Nhật Quyết, nó có tác dụng gì? Nếu ta tu luyện rồi thì sẽ như thế nào?” Vinh Tuệ Khanh im lặng một lúc lâu mới cất giọng hỏi. Cũng không biết luyện cái Húc Nhật Quyết đó sẽ phải trả giá bao nhiêu nữa.

Mão Tam Lang nghẹn lời, ấp úng hồi lâu. Cậu quay người lại nhìn vào đôi mắt trắng đen rõ ràng của Vinh Tuệ Khanh, vẫn là nói thật ra luôn: “… Húc Nhật Quyết thu nạp tinh hoa của mặt trời để tu luyện, là công pháp quang minh chính đại nhất trong nhân thế. Vì nó hoàn toàn là dương khí, nên sau khi ngươi luyện thành thì tất cả mọi tai họa đều không dám đến gần người ngươi. Cũng là thù địch của tà công mị thuật, giống như thiên địch vậy. Ngươi luyện xong loại công pháp này, thì thậm chí có thể khiêu chiến vượt cấp với các tu sĩ bàng môn tà đạo luyện tà công mị thuật.”

“Vậy không phải là quá tốt rồi sao! Chính là loại công pháp mà ta muốn có!” Trước mắt Vinh Tuệ Khanh phát sáng, đã không thể chờ đợi thêm được nữa muốn đi thử.

Mão Tam Lang lại nói: “Nhưng nếu ngươi luyện, thì nhược điểm chính là, nhân tố nữ tính của ngươi sẽ ngày một ít đi. Có thể khi luyện đến cuối cùng, ngươi sẽ biến thành… một người nam không ra nam, nữ không ra nữ.” Đương nhiên, nếu luyện đến cuối cùng thì có thể biến thành đàn ông luôn ý chứ, chỉ là không có… cái đó.

Mão Tam Lang lén lút liếc Vinh Tuệ Khanh một cái, đột nhiên cảm thấy bản thân mình quá đáng rồi. Thật lòng mà nói thì Húc Nhật Quyết này, trước giờ chưa hề có người nào ngoài Mão gia luyện qua cả. Tại Mão gia của cậu, chỉ có nam giới mới tu luyện Húc Nhật Quyết. Tác dụng của nó đối với nam giới thì không còn gì phải nghi ngờ nữa. Nhưng tác hại với nữ giới, Mão Tam Lang cũng từng được nghe kể từ cha mình là Mão Quang, cho nên cậu mới tranh thủ cơ hội thu gom một bình Đế Lưu Tương. Nếu Vinh Tuệ Khanh không có cái cơ duyên đó, dù có đánh chết, Mão Tam Lang cũng không để cho cô bé tu luyện Húc Nhật Quyết.

“Đế Lưu Quang là thánh vật tính âm, ngươi ăn vào, rồi vừa luyện Húc Nhật Quyết vừa luyện hóa Đế Lưu Tương. Như vậy có thể giữ cho âm dương được cân bằng, Húc Nhật Quyết sẽ không thể… biến ngươi thành nam giới được…” Mão Tam Lang nói xong thì đầu đầy mồ hôi, trong lòng âm thầm rơi lệ.

Đây là một vài chuyện trước khi lão tổ tông của Mão gia phi thăng căn dặn. Một chuyện trong đó chính là, nếu nữ giới của Mão gia muốn luyện Húc Nhật Quyết thì cần phải có Đế Lưu Tương phối hợp mới được. Nếu không có Đế Lưu Tương thì tuyệt đối không được tu luyện.

Rất nhiều công pháp thích hợp cho yêu tu tu luyện, chứ không nhất quyết phải là Húc Nhật Quyết. Mà Húc Nhật Quyết có tính mạnh mẽ thái quá, nữ giới tu luyện vốn khó khăn hơn nam giới nhiều, vậy nên hàng vạn năm qua, Mão gia chưa từng có một nữ giới nào từng tu luyện Húc Nhật Quyết.

Vì nếu có Đế Lưu Tương, nữ giới tu luyện Húc Nhật Quyết dù không có nguy cơ biến thành nam giới nhưng có thể biến đổi tương đối cực đoan. Cơ thể sẽ cực đoan nữ tính hóa, tính cách sẽ thiên theo nam giới chứ không còn dịu dàng đáng yêu như nữ giới bình thường nữa.

Trong một khắc, Mão Tam Lang cảm thấy bản thân mình đúng là tự gây họa không thể sống.

Vinh Tuệ Khanh lại không suy nhĩ quá nhiều, bỗng nhiên tỉnh ngộ chỉ vào chiếc bình linh ngọc đựng Đế Lưu Tương trong tay của Mão Tam Lang hỏi: “Phải sử dụng như thế nào?”

Mão Tam Lang định thần lại nói với Vinh Tuệ Khanh: “Nhắm mắt lại, mở miệng ra rồi nghe hiệu lệnh của ta.”

Vinh Tuệ Khanh nghe lời liền nhắm mắt lại và mở miệng ra.

Miệng bình thanh mát nhẹ nhàng đặt đến bên miệng của cô.

“Ngậm lấy, khép miệng lại, hút sâu một hơi.” Mão Tam Lang dặn dò nói.

Vinh Tuệ Khanh khép miệng lại ngậm chặt lấy miệng bình, hút lấy.

Chất keo man mát, trơn trơn nhanh chóng chảy vào miệng, sau đó tiêu tan phân tán hệt như phần tử, biến mất sâu trong khoang miệng của cô.

Vinh Tuệ Khanh sững sờ mở to mắt.

Mão Tam Lang nhìn nhìn chiếc bình linh ngọc Nguyệt Hoa trong tay đã trống không.

“Được rồi, tất cả Đế Lưu Tương đều đã đi vào trong cơ thể ngươi hết rồi. Việc ngươi cần làm bây giờ là luyện hóa Đế Lưu Tương.” Mão Tam Lang đặt chiếc bình linh ngọc Nguyệt Hoa vào lại chiếc túi càn khôn của mình. Cậu vốn muốn đưa cả chiếc bình và Đế Lưu Tương cho Vinh Tuệ Khanh, nhưng thấy dáng vẻ từ chối của cô bé lúc trước, cậu liền thay đổi chủ ý.

“Luyện hóa Đế Lưu Tương phải dùng cách khác.” Mão Tam Lang ngừng một lúc, vẫn dùng cách luyện hóa đặc biệt nhất của Mão gia nhà họ truyền cho Vinh Tuệ Khanh.

Đại nương mập từng để lộ ngón nghề trước mặt Vinh Tuệ Khanh. Sau này, khi hai người trở nên thân thiết hơn, đại nương mập đã nói chuyện về chiếc mai rùa trong tay của Vinh Tuệ Khanh cho cô nghe. Lúc đó Vinh Tuệ Khanh mới biết được rằng, mấy tấm mai rùa mà từ nhỏ cô luôn lấy ra nghịch như mấy món đồ chơi, không phải là một vật tầm thường. Lại nhớ đến năm mươi ngọn cỏ thi1 trong tay nải của mình kia, suy nghĩ đầu tiên của Vinh Tuệ Khanh là, vận khí của mình thật ra cũng không tệ, nếu không thì không biết đã bao nhiêu lần bị người ta giết để cướp bảo vật rồi…

1 Thời xưa dùng cỏ này để bói toán.

Vinh Tuệ Khanh vừa tập trung tinh thần nghe Mão Tam Lang truyền thụ, rồi vừa âm thầm tìm kiếm khí cơ khó hiểu bên trong cơ thể mình.

Theo lời căn dặn của Mão Tam Lang, Vinh Tuệ Khanh ngồi xếp bằng xuống, ngũ tâm hướng lên trời, mắt nhắm lại, hạ khí đan điền, mở Thiên Nhãn nội thị, nhìn lục phủ ngũ tạng trong cơ thể mình một cách rõ ràng. Đương nhiên cũng nhìn thấy từng vòng sáng hình quả trám màu vàng kim là Đế Lưu Tương mà cô vừa thu nạp vào.

Sau đó Vinh Tuệ Khanh đóng Thiên Nhãn lại, từ khí hậu thiên chuyển hướng sang khí tiên thiên, định chính thức luyện hóa Đế Lưu Tương mà cô vừa thu nạp được trở thành một bộ phận của cơ thể mình.

Cô vẫn còn chưa nhập môn, khí cơ rất ít nên chỉ có thể dùng một chút mà thôi.

Mão Tam Lang nhìn thấy đầu của Vinh Tuệ Khanh đổ đầy mồ hôi, nhất thời không nỡ, liền lặng lẽ giơ tay ra điểm lên huyệt Bách Hội của Vinh Tuệ Khanh. Cậu truyền một luồng linh lực lên trên đỉnh đầu của cô, giúp cô luyện hóa một phần Đế Lưu Tương.

Trong phút chốc, Vinh Tuệ Khanh cảm thấy nhẹ nhõm đi hẳn, vội vận chuyển tâm pháp mà Mão Tam Lang vừa mới dạy cho, chẳng mấy chốc đã luyện hóa thành công một phần nhỏ Đế Lưu Tương.

Loại cảm giác này giống như một phần cơ mình thể bị lấy ra sau đó lại hợp lại từ đầu. Cô vẫn là cô, nhưng có một số chỗ đã khác rồi.

Mão Tam Lang có ấn tượng rất sâu sắc với sự thông minh của Vinh Tuệ Khanh, gật đầu cười nói: “Hôm nay sẽ là ngày có ánh mặt trời chói chang nhất trong sáu mươi năm qua. Giữa trưa nay ngươi hãy ra hậu viện tu luyện, nhất định sẽ có kết quả.”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.