Chương trước
Chương sau
Đại Ngưu nghe không hiểu lời của Bách Hủy, hai mắt trợn lớn như cái chuông đồng: “Rốt cuộc là muội có ý gì?!”

Trong lòng hắn vô cùng xoắn xuýt. Nếu như trong gương không có Vinh Tuệ Khanh, có phải nghĩa là sự việc trong gương không nhất định là thật hay không?

Nhưng nếu như chuyện đó không phải là thật, thì tiền đồ của mình, khả năng sau này trở thành3đại tu sĩ của mình, không phải là đều bị nhỡ hết hay sao?

Bách Hủy nhìn ra sự xoắn xuýt của Đại Ngưu, cô ta tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa nói: “Huynh biết không? Dù Vinh Tuệ Khanh không ở trong gương, thế nhưng nàng ta lại có Lôi linh căn!”

Toàn thân Đại Ngưu chấn động, hắn ngồi thẳng người dậy nói: “Cái gì? Tuệ Khanh đã có Lôi linh căn?”

“Đúng,1nàng ta không những có Lôi linh căn, hơn nữa còn là Lôi linh căn vạn năm mới gặp một lần!” Bách Hủy nói từng câu từng chữ: “Chuyện quan trọng hơn nữa là, nàng ta đã cướp lấy Lôi linh căn vốn thuộc về huynh!”

Đối với người tu chân mà nói, đây chính là cướp mất cơ duyên của hắn, còn là loại cơ duyên lớn nhất nữa. Mức độ không khác3gì thù giết cha không đội trời chung là mấy.

Thần sắc của Đại Ngưu có một tia trống trải, dường như không biết đang nghĩ gì, cũng không biết nên nói gì.

Một lúc lâu sau, Đại Ngưu tỉnh táo lại, trong đôi mắt sâu thẳm có một tia thù hận vụt qua.

Bách Hủy vẫn luôn nhìn Đại Ngưu. Dù biết rằng tia thù hận trong mắt Đại Ngưu kia là nhằm vào Vinh3Tuệ Khanh, người đã cướp mất Lôi linh căn của hắn, chứ không phải nhằm vào mình, nhưng Bách Hủy vẫn giật mình, lạnh toát cả người.

Bởi vì tia thù hận đó quá mức u ám, độc ác và dày đặc. Bách Hủy kìm lòng không đặng mà co rúm người lại, rồi tỉ mỉ quan sát Đại Ngưu tiếp. Nhưng cô ta phát hiện tia thù hận đó đã biết mất hoàn9toàn rồi, như thể chút cảm giác vừa rồi chẳng qua chỉ là ảo giác của cô ta mà thôi.

Một Đại Ngưu từng cười thật thà chất phác và ấm áp đến vậy, sao có thể lộ ra thần sắc như thế chứ?

Bách Hủy dùng đầu ngón tay xoắn lấy một lọn tóc dài rủ xuống của mình, ngơ ngẩn suy nghĩ. Nhất định là cô ta nhìn lầm rồi.

Đại Ngưu cầm bộ y phục ở bên cạnh lên rồi khoác lên người Bách Hủy, nhẹ giọng nói: “Mặc vào đi.”

Bách Hủy tự mặc lại y phục cẩn thận, xuống giường an ủi Đại Ngưu nói: “Huynh xem, cũng may mà chúng ta có tính toán trước, đã sớm thông báo hành tung của Vinh Tuệ Khanh cho đại nhân. Nếu không thì, huynh thật sự là bị nàng ta cướp trắng mất Lôi linh căn rồi.”

Vì lời nhắc nhở và bẩm báo của Đại Ngưu và Bách Hủy, nên Vinh Tuệ Khanh không thoát nổi số phận sẽ bị tu sĩ ba đại môn phái luyện đan.

Trong lòng Đại Ngưu lại dễ chịu hơn đôi chút, cười khen ngợi Bách Hủy, nói: “May mà có muội.” Nói xong hắn lại cau mày, lắc đầu nói: “Thật không ngờ tới muội ấy lại là loại tiểu nhân nham hiểm như vậy, uổng phí ta ngày trước vẫn luôn dành tình cảm cho một mình muội ấy, ai biết được muội ấy lại có thể quỷ quệt đi cướp đồ của người khác như thế. Loại nữ nhân như này, có kết cục như thế cũng là báo ứng cho nàng ta…”

Bách Hủy kéo tay của Đại Ngưu lắc lắc, hờn dỗi nói: “Huynh biết thì tốt rồi! Tất cả việc mà muội làm đều là vì huynh, huynh nhất định phải nghe lời muội, đi Long Hổ Môn bái sư, huynh biết chưa?”

Bây giờ Bách Hủy nói gì Đại Ngưu cũng đều nghe hết, hắn không còn bất kỳ hoài nghi gì với cô ta nữa, chỉ là không lưu ý hỏi: “Cái mật địa đó ở đâu, muội còn nhớ không?”

Bách Hủy tươi cười nói: “Thứ ở trong mật địa đó, bị đại nhân Ngụy Nam Tâm lấy đi mất rồi. Lúc đó muội chỉ là người Luyện Khí tầng một bình thường, chỉ có thể trốn tới một chỗ xa.” Không hề nhắc gì đến là mình có được công pháp mị thuật đỉnh cấp, còn có một chút linh thạch và vàng bạc châu báu.

Đại Ngưu có hơi thất vọng, nhắm mắt lại nói: “Ta phải luyện công, muội đi nghỉ trước đi.”

Bách Hủy cũng vội vàng muốn tu luyện công pháp mị công đỉnh cấp của mình, ngoài ra cũng muốn suy xét, tại sao mị công của mình lúc linh nghiệm lúc không với Đại Ngưu. Cô ta không nhiều lời thêm nữa, một mình đi vào phòng bên, ngồi thiền luyện công.

Quán trọ Vinh Thăng có một tu sĩ Kim Đan ở, bây giờ lại có thêm một tu sĩ Nguyên Anh đến. Xét về độ an toàn, thì đều đứng thứ nhất thứ nhì tại cả cái nước Đại Sở này.

Bách Hủy và Đại Ngưu yên tâm ở lại đây, tạm thời không muốn rời đi.

Ngụy Nam Tâm và lão tổ Đóa gia bàn bạc một đêm, cuối cùng định ra một kế hoạch, chọn được ra các trợ thủ cần mời.

“Hoa Nghiêm Tự là nơi của tông phái Hoàng Vận Tự các ngươi, sao ngươi không gửi thư xin cứu viện cho bọn họ?” Lão tổ Đóa gia nhìn nhìn cái tên mà Ngụy Nam Tâm viết trên tờ giấy ngân tâm, có chút không hiểu.

Trên Đông Đại Lục, các tông phái tu chân mọc lên như rừng. Nhưng đại khái mà nói, chia thành ba hệ thống là: Phật tông, Đạo môn và tục thế. Hệ thống Phật tông đều có các chi nhánh chùa miếu trong các nước Tục Thế tại Đông Đại Lục, chuyên bảo vệ nhân sĩ Hoàng tộc trong các triều đình Tục Thế, đồng thời cũng hấp thu số mệnh từ trong Hoàng tộc để bổ trợ tu hành. Triều đình Tục Thế đều có chùa miếu Hoàng gia của riêng mình, Quốc sư cũng là người trong Phật môn.

Hoàng Vận Tự là chùa miếu hoàng gia của nước Đại Sở, tông phái cấp một bên trên nó lại là Hoa Nghiêm Tự của Đại Hoang Sơn. Hoa Nghiêm Tự thuộc tầng trung trong toàn bộ Phật tông, bên trên nó còn có tông phái tầng một, là phái cao nhất của toàn bộ Phật tông. Chuyện lần này, không cần thiết phải nhờ đến Phật tông ra mặt.

Cao nhân trong Hoa Nghiêm Tự xuất hiện tầng tầng lớp lớp, Kim Đan trong đó chỉ có thể làm đệ tử nội môn, đến cấp bậc quản sự đều không với tới được.

Ngụy Nam Tâm cười nói: “Chuyện này không cần đến sư môn của ta lộ diện. Hai người mà ta chọn này, chắc cũng đủ rồi.”

Lão tổ Đóa gia tỉ mỉ quan sát qua đó.

Ngụy Nam Tâm đã chọn hai đại tông phái lớn để gửi thư, thứ nhất là Thái Hoa Sơn. Giống như Hoa Nghiêm Tự, Thái Hoa Sơn cũng là tầng trung của Đạo môn, một trong ba đại môn phái lớn của nước Đại Sở - Vạn Càn Quán là kết cấu hạ tầng của Đạo môn. Truyền thừa của Đạo môn nghiêm ngặt đẳng cấp, trừ Tử Tôn Quán là trực hệ ra thì các đạo quán khác đều chỉ có thể tính là dã quán. Cho nên dù là người trong Đạo môn, thì các đạo sĩ của dã quán khi ở trước mặt các tu sĩ chính phái của Tử Tôn Quán bất kể tu vi ra sao đều có cảm giác kém một bậc. Dã quán muốn chính thức gia nhập hệ thống Đạo môn, thì Quán chủ của dã quan bắt buộc phải đạt tới cấp bậc Kim Đan, nếu không thì Đạo môn chính tông sẽ không chấp nhận.

Thứ hai là Thanh Vân Tông, thuộc tầng trung tông phái Tục Thế. Thanh Vân Tông là tông phái nhập thế, một trong ba đại môn phái lớn của nước Đại Sở - Long Hổ Môn lại là thuộc hạ của Thanh Vân Tông.

“Tả hộ pháp Tư An của Thái Hoa Sơn là người gần đây đột nhiên nổi bật lên. Hắn nhìn qua thì tuổi còn trẻ, tài năng xuất chúng, lại thích nhất là trêu hoa nghẹo nguyệt, trông thì có vẻ là một kẻ ăn chơi trác táng. Nhưng trong Tả Hữu hộ pháp của Thái Hoa Sơn, thì hắn là người có thực lực thâm hậu khó lường nhất, hơn nữa còn trông coi Hình đường, thưởng phạt thiện ác cũng chưa từng sai sót. Ta từng có cơ duyên gặp hắn một lần, phong thư này là trực tiếp viết cho hắn.” Ngụy Nam Tâm chỉ vào tờ giấy viết bức thư gửi cho tả hộ pháp Tư An của Thái Hoa Sơn rồi nói.

Lão tổ Đóa gia gật gù, nhìn sang tên người của một bên khác, nhẹ cau mày nói: “Nếu như vậy, sao ngươi lại phải tìm thiếu tông chủ - Phác Cung Doanh của Thanh Vân Tông? Như ta được biết, tên này không phải là người tốt đẹp gì.”

Ngụy Nam Tâm cười nhẹ nói: “Phác Cung Doanh này rất thú vị, thân là thiếu tông chủ của Thanh Vân Tông, nhưng lại chấp hành vô cùng nghiêm chỉnh lời răn ‘Nhập thế xuất thế’ của Thanh Vân Tông. Hắn khôi ngô sáng sủa, tài hoa hơn người, thích nhất gần gũi với nữ sắc, hắn từng nhiều lần nói là ngưỡng mộ các mỹ nữ của nước Đại Sở ta. Không bằng chúng ta tặng cho hắn một phần nhân tình, để hắn nhận thức chút đỉnh về mỹ nhân của nước Đại Sở chúng ta? Rồi mượn thế lực của hắn giúp chúng ta giải quyết chút khó khăn này? Theo sư phụ của ta thấy, thì tu vi của hắn đã đến lúc đột phá Kim Đan để thành Nguyên Anh rồi.”

“Hai người đó có tên gọi là ‘Bắc Tư An, Nam Phác Cung’, quả là khó để nói là ai lợi hại hơn. Nếu lần này chúng ta mời được hai người đó đến tương trợ, thì nơi yêu tu nhỏ bé kia, chắc chắn sẽ dễ dàng giải quyết thôi.” Ngụy Nam Tâm thu hai bức thư đó lại, đặt vào trong chiếc túi càn khôn của mình.

Thanh Vân Tông là tông giáo lãnh đạo trực tiếp của Long Hổ Môn. Dù Phác Cung Doanh là thiếu chủ của Thanh Vân Tông, nhưng hắn vẫn chưa Kết Anh, không phải là đối thủ của mình.

Lão tổ Đóa gia nghĩ đến đây thì không phản đối nữa, cười nói: “Cũng được, mau gửi đi đi, để bọn họ mau tới, giải quyết sớm cho xong chuyện ở đây.”

Ngụy Nam Tâm sớm đã đợi đến mất kiên nhẫn, nhận lời ngay nói: “Ta sẽ dùng bí thuật của sư môn là thuật Phần Hương để gửi lời mời cho họ, tối nay là có thể nhận được hồi âm, hai hôm nữa chắc là họ đến rồi.”

Hai thứ hấp dẫn như Lôi linh căn và tàn dư Ma giới, không có bao nhiêu người có thể từ chối được.

“Vậy thì tốt, ta quay về nghỉ ngơi đây. Ngươi nhanh chóng làm xong hết mấy chuyện này đi. Không có chuyện gì thì đừng đến làm phiền ta.” Lão tổ Đóa gia đứng dậy, không thèm quay đầu lại mà đi ra ngoài luôn.

Ngụy Nam Tâm cung kính đợi lão tổ Đóa gia ra khỏi phòng, mới ngẩng đầu lên, trong mắt ông ta xẹt qua một tia sáng khinh thường.



Trong phố Hồ Lô, Mão Quang cũng đang thương lượng với Vinh Tuệ Khanh: “Cháu nói cũng có lý, quẻ tượng đã hiện ra rõ ràng như vậy, chúng ta không thể thiếu cảnh giác được. Ta đã gửi thư cầu viện cho một nơi cư trú khác của yêu tu chúng ta, là Thanh Khâu. Họ đã hồi âm lại rồi, nói rằng sẽ nhanh phái đặc sứ qua đây xem xét.”

Vinh Tuệ Khanh nhíu mày nói: “Chỉ xem xét thì không được, lẽ ra họ nên phái nhiều nhân thủ một chút mới đúng.”

Mão Quang cười an ủi Vinh Tuệ Khanh, nói: “Đợi họ xem rõ ràng tính nghiêm trọng của sự việc, lại phái người qua cũng rất tiện.”

Vinh Tuệ Khanh không hiểu nói: “Thúc không phải nói là ở Thanh Khâu sao? Nơi đó hình như cách đây mười vạn tám ngàn dặm đi?”

Thanh Khâu vốn là một nước ở cuối phía Bắc của Đông Đại Lục, một quả hồ lô sinh ra từ linh căn hồ lô rơi xuống đó, cũng được dựng thành nới trú ngụ của yêu tu. Nơi đó lớn hơn phố Hồ Lô, cho nên được gọi là thành Hồ Lô.

Mão Quang suy nghĩ, rồi hàm súc nói: “Ba nơi trú ẩn lớn của yêu tu tại Nhân giới đều đã xây dựng trên linh căn Hồ Lô, tự nhiên sẽ có nơi thông nhau, ta liên hệ cũng rất thuận tiện.”

Vinh Tuệ Khanh chớp chớp mắt nghĩ đi nghĩ lại về lời nói của Mão Quang, rồi mới đột nhiên tỉnh ngộ, nói: “Lẽ nào mọi người có thứ giống như trận Truyền Tống hay sao ạ?”

Mão Quang cười nhìn Vinh Tuệ Khanh, nháy mắt trái trêu cô, không thừa nhận mà cũng không phủ nhận.

Vinh Tuệ Khanh liền thông suốt. Yêu tu tất nhiên cũng có quy định cấm, bọn họ không thể nói cho người ngoài biết về bí mật của nơi yêu tu trú ngụ được.

Vinh Tuệ Khanh không hỏi sâu thêm nữa, mà chỉ nhắc nhở Mão Quang, nhất định phải nói rõ ràng tính nghiêm trọng của sự việc cho yêu tu của Thanh Khâu biết, để bọn họ có sự chuẩn bị.

Mão Quang đồng ý, ông quay về lại viết một bức thư nữa cho yêu tu của Thanh Khâu.

Ngụy Nam Tâm dùng thuật Phần Hương, gửi thư qua cho Thái Hoa Sơn và Thanh Vân Tông.

Tả hộ pháp Tư An của Thái Hoa Sơn nhận được thư liền lập tức đi gặp Long Chưởng môn, nói: “Sự việc của nước Đại Sở vẫn chưa kết thúc, bọn họ gửi thư tới xin cứu viện, Chưởng môn xem có cho phép không ạ?”

Long Chưởng môn liếc mắt nhìn nói: “Muốn đối phó với yêu tu của phố Hồ Lô? Chuyện này là cớ làm sao?”

Ngoài cửa sổ, Mão Tam Lang ở tại Thái Hoa Sơn đến buồn chán, vô tình nghe thấy đoạn hội thoại này, mặt cậu liền biến sắc, vội vàng gấp gáp rời khỏi Thái Hoa Sơn, mau chóng quay trở về thành Vĩnh Chương của nước Đại Sở.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.