Vinh Tuệ Khanh đi bên cạnh La Thần, nghe thấy tiếng xì xào bàn tán của người xung quanh. Có vẻ hạ nhân hôm qua cử đi ra ngoài dò đường tìm quán trọ, sau khi rời đi lần nữa thì chưa thấy trở về.
“Không phải bảo quán trọ ở ngay gần đây sao?”
“Nghe hắn3nói càn, xem ra đã cầm theo bạc của tam tiểu thư trốn mất rồi. Dọc đường chúng ta đi tới, chỉ có một con đường núi là có thể lên được. Hai bên toàn là núi rừng, ngươi thấy ở đâu có bóng dáng của quán trọ?”
“Cũng phải, cái tên đáng chết này, uổng1cho ta xem hắn là người tốt! Ta còn nói tốt giúp hắn trước mặt tam tiểu thư, ai ngờ hắn lại làm chuyện như vậy.”
Những lời của hạ nhân lục tục truyền vào tai Vinh Tuệ Khanh và La Thần.
Vinh Tuệ Khanh nhìn sang bên đường một chốc, khắp nơi đều là cây cao3tận trời. Dưới tán cây xanh rợp bóng, muôn vàn hoa dại mọc đầy.
Tiếng nói của Khẳng Khẳng lặng lẽ chui vào trong đầu Vinh Tuệ Khanh: “... Ở đây không có quán trọ. Hôm qua Khẳng Khẳng đã chạy tới chạy lui nơi này tìm nhân hạt thông ăn, không thấy một quán trọ3nào.”
Vinh Tuệ Khanh tin lời Khẳng Khẳng.
Nhưng nếu không có quán trọ, những người hôm qua đi trước bọn họ đến quán trọ ở, thật ra đã đi đâu rồi?
Dù sắc trời vẫn còn sáng, ánh nắng chiếu rọi, Vinh Tuệ Khanh vẫn cảm thấy một luồng khí lạnh dâng lên đến đỉnh đầu, vô9thức đi sát lại bên La Thần.
La Thần nhìn về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-thien-ky/3125128/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.