*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mắt thì sợ cái gì nhất? Đương nhiên là ánh sáng. Ánh sáng mạnh có thể làm đau mắt, thậm chí có thể gây nên mù lòa.
Rất buồn cười có phải không?
Đêm tối cho ta đôi mắt màu đen, ta lại phải dùng nó đi tìm ánh sáng.
Vinh Tuệ Khanh đột nhiên nhớ đến câu thơ đã từng đọc ở kiếp trước, cảm giác trong lòng càng thêm kì quái.
Thân móc câu lóe lên ánh trăng màu bạc, phản xạ lên người con yêu thú.
Đáng tiếc, so với con yêu thú này, Vinh Tuệ Khanh thật sự quá nhỏ bé. Dù cô có cách thì thực tế lại không thể dùng.
Ngay cả khi3trong tay cô có ánh mặt trời chói mắt, cô cũng không thể chiếu đến con mắt của yêu thú.
Bỏ đi, vẫn nên chạy trước, bảo toàn tính mạng quan trọng hơn.
Vinh Tuệ Khanh xoay tròn Nhật Nguyệt Song Câu, tựa một màn sáng trắng bao phủ lấy người mình, làm rối tầm nhìn của đối phương.
Yêu thú quả nhiên bị ánh trăng Nhật Nguyệt Song Câu phản xạ mà nheo mắt, ánh sáng vàng ban nãy bắn ra từ trong mắt lập tức tiêu biến. Đôi tay lớn như quạt hương bồ đưa lên dụi mắt.
Vinh Tuệ Khanh nhân cơ hội dùng giày ngàn dặm chế tạo bởi da rắn bay tung người bay lên, vọt qua đầu yêu thú, chạy ra khỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-thien-ky/3125103/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.