Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đến đại sảnh chính điện Long Hổ Môn, Hà Tân Tiên ngẩng đầu lên nhìn. Người ngồi trên cao chính là đại tiểu thư Trương Lữ Y của Môn chủ.

Một đôi mắt tha thiết không rời. Hắn nhìn nàng ta đầy cháy bỏng không chút kiêng kỵ gì.

Trương Lữ Y trước kia không quan tâm gì tới hắn, nhưng hiện tại thì đã như một người hoàn toàn khác. Vừa thấy hắn đi vào, nàng ta đã lập tức chậm rãi đi xuống từ trên vị trí của Môn chủ, kéo lấy cánh tay hắn, cổ họng như nghẹn lại, không nói nên lời.

Hà Tân Tiên chấn động một trận, nói gằn từng tiếng: “Hà mỗ tới trễ, xin Môn chủ trách phạt!” Nói xong, hắn quỳ một chân xuống, hành đại lễ tham kiến Môn chủ với Trương Lữ Y.

Trương Lữ Y vừa vui vẻ vừa đắc ý. Nàng3ta tự mình đỡ hắn dậy, thân thiết nói: “Hà Đường chủ vừa về, cát bụi dặm đường, chắc là mệt lắm rồi đúng không?”

Hà Tân Tiên cười lắc đầu, quay người lại giới thiệu với Trương Lữ Y: “Đây là Tăng huynh, Bách Hủy cô nương và La Xảo Tư cô nương của Vạn Càn Quán. Đây là đại sư Viên Thông của Hoàng Vận Tự và đệ tử tục gia Mạnh Lâm Chân. Còn một vị nữa.” Hà Tân Tiên chỉnh lại thần sắc rồi trịnh trọng chắp tay lại nói: “Đây là thiếu Tông chủ Phác Cung của Thanh Vân Tông.”

Thanh Vân Tông lại phái hẳn thiếu Tông chủ qua đây, có thể thấy được thái độ xem trọng của họ với chuyện này.

Trương Lữ Y vừa nhìn thấy Phác Cung Doanh đã vội tiến lên trước hành lễ nói: “Tham kiến thiếu Tông chủ.” Nói xong0nàng ta tủi thân lau nước mắt: “Biết thiếu Tông chủ đến rồi, cha ta dưới suối vàng mà có biết được, nhất định sẽ cảm động đến rơi nước mắt.”

Phác Cung Doanh vẫn một thân áo trắng, bộ dạng bỡn cợt với đời. Y nhẹ đung đưa chiếc quạt xếp, rồi cười đỡ Trương Lữ Y dậy nói: “Trương Môn chủ đa lễ rồi.”

Trương Lữ Y cảm kích mời Phác Cung doanh lên ghế trên.

Phác Cung Doanh từ chối, y tìm một cái ghế phía dưới Môn chủ rồi ngồi xuống.

Trương Lữ Y lại đi qua chào ba người của Vạn Càn Quán.

Thái độ của Vạn Càn Quán khá mập mờ. Phải nói là không coi trọng, nên người ta mới phái ba người này qua. Nếu coi trọng, ba người đó đều là tu vi Luyện Khí, hơn nữa còn là người năm nay mới gia nhập môn5phái chưa lâu. Dù cho là đệ tử nội môn, nhưng vẫn chưa đến đẳng cấp tinh anh.

Ba người đến từ Vạn Càn Quán chính là Tăng Đại Ngưu, Bách Hủy và La Xảo Tư mà Vinh Tuệ Khanh quen thuộc.

Hòa thượng Viên Thông của Hoàng Vận Tự cũng đi qua hành lễ với Trương Lữ Y: “Lão Môn chủ không may gặp nạn, gia sư hết sức kinh hoàng, nên đã đặc biệt phái tiểu tăng đến đây, xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”

Đệ tử tục gia Mạnh Lâm Chân cùng nhẹ gật đầu nói: “Gia sư Nhất Tự Tịnh Kiên Vương Ngụy Nam Tâm, vô cùng coi trọng chuyện này, nên đã đặc biệt phái tại hạ đến đây điều tra cẩn thận.”

Mạnh Lâm Chân ngẩng đầu lên. Tất cả mọi người tại đó bao gồm cả Xa Ái Sảng luôn có con mắt kén chọn4cũng đều phải ngây ra.

Một người đàn ông với tướng mạo như vậy, còn muốn các nữ nhân khác sống sao đây? Thật đúng là yêu nghiệt.

Làn da trắng mịn như ngọc, đôi lông mày đẹp như tranh vẽ, hàng lông mi dày, chiếc mũi cao thẳng gọn gàng, sắc môi như hoa anh đào bắt đầu nở trong tháng tư, mang một màu hồng nhạt. Khi y khẽ cười lại lộ ra hàm răng trắng sáng. Răng trắng môi đỏ, đôi mắt sáng linh hoạt, mái tóc dài đen nhánh, một cây trâm đơn giản cắm lên búi tóc, còn mái tóc thả phía sau lưng không hề rối một sợi nào.

Nếu không thấy chỗ cổ họng của y có yết hầu, mà chỉ nghe thấy giọng nói trong trẻo của y, thì dường như mọi người đều sẽ tưởng y là nữ giả nam.

Mạnh Lâm Chân hình như9đã quen với ánh mắt kinh ngạc này của người khác rồi, lông mày chỉ hơi nhíu khẽ một chút rồi lùi lại một bước, đứng phía sau Viên Thông đại sư.

Nhất thời, các nữ đệ tử của Long Hổ Môn tại đó đều hận cái đầu trọc của Viên Thông đại sư quá tròn, quá sáng và quá to, che mất cảnh xuân phơi phới của mỹ nam sau lưng.

Có người đã thì thầm rỉ tai với nhau: “Tướng mạo như này cũng chỉ có La Thần sư huynh của chúng ta là có thể sánh bằng thôi.”

Người hâm mộ của La Thần lập tức phản đối nói: “Đừng nói linh tinh. La Thần sư huynh tuấn tú hơn nữa, mọi người vẫn biết huynh ấy là đàn ông. Còn cái vị này chẳng biết là nam hay nữ. Căn bản là yêu nghiệt, sao có thể đánh đồng với La sư huynh được?”

“Sao mà yêu nghiệt cho được? Ta thấy cô xem người ta không để ý đến mình, cho nên cô mới bôi nhọ Mạnh sư huynh người ta.”

“Sư huynh? Đùa, lẽ nào cô là ni cô của Hoàng Vận Tự hả? Cô cũng xứng gọi người ta là sư huynh hay sao?!”

Âm thanh tranh cãi đột nhiên lớn lên.

Từng nam đệ tử của Long Hổ Môn đều nghiêm mặt lại, ánh mắt nhìn sang Mạnh Lâm Chân như có thể phi con dao nhỏ ra, khiến đối phương bị dao chém vạn lần cũng đáng…

Loại yêu nghiệt này, sao Phật tổ không thu phục luôn đi! Để hắn làm để tử tục gia há chẳng là phí của trời sao!

Bầu không khí giữa các nam nữ đệ tử của Long Hổ Môn nhất thời trở nên kỳ lạ.

Trương Lữ Y ho một tiếng, chắp tay nói: “Cảm tạ Viên Thông đại sư, Mạnh tu sĩ, cùng với ba vị của Vạn Càn Quán. Mời qua bên này.”

Thư mà Trương Lữ Y gửi cho Vạn Càn Quán và Hoàng Vận Tự, đều nói là yêu tu gây rối làm hại tu sĩ nhân giới. Hy vọng họ có thể cùng hợp tác với Long Hổ Môn, cùng nhau bẩm báo lên tông phái cấp trên, hy vọng có được sự ủng hộ của cấp trên để cùng ứng phó chuyện này.

Nhận được thư cầu cứu của Long Hổ Môn, biết được đệ tử của Long Hổ Môn chết thảm thiết, khiến cho tu sĩ của Vạn Càn Quán và Hoàng Vận Tự đều kinh hãi không thôi.

Hàng vạn năm trước yêu tu cải tà quy chính, lựa chọn cùng đứng với tu sĩ Nhân giới đối phó với sự xâm lược của Ma tộc. Vì vậy bọn họ đồng ý ký hiệp ước với yêu tu, để yêu tu xây dựng nơi ở tại Nhân giới và có thể tu hành bình thường.

Qua ngần ấy năm, lẽ nào bọn họ vẫn không nhịn được hay sao?

Lẽ nào thật sự là khác máu tanh lòng?!

Chuyện này liên quan đến đại cục, đại tu sĩ của Vạn Càn Quán và Hoàng Vận Tự đương nhiên không thể chỉ dựa vào cáo buộc từ một phía của Long Hổ Môn mà đắc tội với yêu tu được.

Vạn Càn Quán trải qua thảo luận chi tiết, đã phái ba đệ tử nội môn mới ra nhập môn phái năm nay đi. Ba người họ dù mới nhập môn nhưng tư chất không tệ, hơn nữa đều là môn hạ của đại tu sĩ Kim Đan của Vạn Càn Quán. Sư phụ thuộc tầng lớp cao của Vạn Càn Quán thì đồ đệ đương nhiên cũng có thể thuận nước đẩy thuyền. Đồng thời, chuyện này cũng là một lần kiểm tra đối với ba người họ, để xem xem họ có thể đảm nhiệm được việc lớn hay không.

Hai người mà Hoàng Vận Tự phái đến đó, dù ít hơn Vạn Càn Quán một người, nhưng Viên Thông đại sư và Mạnh Lâm Chân đều là tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ, so với Vạn Càn Quán thì cũng chẳng thua kém gì.

Còn Thanh Vân Tông là bề trên trực tiếp của Long Hổ Môn, lại phái hẳn thiếu Tông chủ đến kiểm tra rõ ràng sự việc.

Những cái khác không nói. Nếu Long Hổ Môn thật sự chịu oan ức, thân là bề trên trực tiếp của bọn họ, mà Thanh Vân Tông không thể nâng đỡ cho họ, thì sau này ai còn có thể quyết một lòng theo họ nữa?

Đương nhiên từ lúc Phác Cung Doanh quay lại Thanh Vân Tông thì đều ủ ê rầu rĩ, đến kỹ viện cũng chẳng buồn đi. Không biết đã khiến cho bao nhiêu danh kỹ trong lầu xanh âm thầm thương nhớ.

Mấy vị trưởng lão của Thanh Vân Tông thấy Phác Cung Doanh tinh thần sa sút như vậy cũng không phải là chuyện hay, nên trực tiếp giao cho y việc này. Thứ nhất là để cho y giải sầu, thứ hai cũng là muốn dùng chuyện bi thương của Long Hổ Môn để kích thích lòng cùng chung kẻ thù của y một chút, chứ không nên tiếp tục u sầu như thế này nữa.

Những người này đến đã đủ để chứng minh tính nghiêm trọng của toàn bộ chuyện này.

Từ một tháng trước, đại trận hộ sơn của Long Hổ Môn đột nhiên bị yêu thú phá hoại, rồi chúng đánh giết đệ tử ngoại môn và đệ tử nội môn của Long Hổ Môn. Thậm chí đến Môn chủ đang qua ải cũng chết dưới tay của yêu thú. Long Hổ Môn từ đó chia làm hai phái. Một phái cho rằng mấy con yêu thú đó đều là yêu tu cải trang thành, hoặc là xúi giục bọn chúng. Họ phải tìm yêu tu để báo thù, không chết không thôi. Còn phái kia thì cho rằng yêu tu đã bị giết, bọn họ không cần thiết phải tăng thêm mâu thuẫn, gây chiến tranh giữa tu sĩ Nhân giới và yêu tu.

Bề trên của Long Hổ Môn đều duy trì trầm mặc với chuyện này. Ngoài việc tổ chức tang lễ long trọng cho đệ tử và Môn chủ ra, thì cũng không có bề trên nào của Long Hổ Môn xuất hiện nói lấy một câu về chuyện yêu thú tập kích giữa đêm.

Lúc đệ tử của Long Hổ Môn đều tưởng rằng bọn họ tham sống sợ chết, không quan tâm đến sống chết của bọn họ, thì Long Hổ Môn cuối cùng đã mời trợ thủ đến.

Mọi người đều hưng phấn hẳn lên.

Thì ra không phải là bề trên nhắm mắt làm ngơ với sự thương vong của đệ tử, mà là họ đang nghỉ ngơi dưỡng sức, để hạ một ván cờ thật lớn…

Trương Lữ Y vô cùng giỏi giang, nhanh chóng phái đệ tử dẫn các vị khách đến ở tại các động phủ tốt nhất. Đồng thời triệu tập cho trên dưới của Long Hổ Môn phải bắt tay vào điều tra chuyện yêu thú tập kích giữa đêm một tháng trước. Để các đệ tử có bất kỳ manh mối và nghi ngờ gì, đều có thể trình báo lên trên.

Vinh Tuệ Khanh đợt này ở tại động phủ của La Thần. Ngoài việc cùng bàn luận nghiên cứu luyện đan với Châu Hào Thiện ra, thì lại chuyên tâm tu luyện. Đáng tiếc là Húc Nhật Quyết của cô từ sau lần giúp cô đột phá Luyện Khí tầng hai, thì lại rơi vào trạng thái tạm ngừng lần nữa.

La Thần đến nơi cất bảo điển của Long Hổ Môn thu thập một hồi, y tìm được mấy cuốn công pháp phù hợp làm nền tảng, liền cầm về để Vinh Tuệ Khanh tu luyện.

Vinh Tuệ Khanh giở đọc một lúc thấy cũng được, nên tạm thời bỏ Húc Nhật Quyết lại, bắt đầu tập luyện công pháp nhập môn của Long Hổ Môn.

Thật ra công pháp nhập môn của các phái lớn đều na ná nhau. Mục đích đều là gột rửa gân cốt, giúp mở rộng đan điền, chuẩn bị cho Trúc Cơ.

Vinh Tuệ Khanh nhớ là Mão Quang cũng từng nói là, Húc Nhật Quyết không hề xung đột với các công pháp khác, trừ khi công pháp đó là tà công mị thuật. Cho nên cô không kiêng kỵ gì, tùy ý chọn một cuốn rồi vùi đầu luyện tập.

Có lẽ Húc Nhật Quyết thật sự phù hợp hơn cho các yêu tu như Mão Quang tu luyện, một tu sĩ Nhân giới như Vinh Tuệ Khanh tu luyện chỉ thấy vô cùng gian khó. Nhưng cô luyện công pháp nhập môn của Long Hổ Môn thì đúng là thế như chẻ tre. Chưa qua mấy ngày đã khiến tu vi của mình tăng lên một bậc, tiến vào Luyện Khí tầng năm. Đến La Thần cũng phải nhìn cô bằng con mắt khác.

Long Hổ Môn có khách quý đến, La Thần thân là tu sĩ giai đoạn Trúc Cơ cũng phải đi nghênh đón, tham gia các loại hoạt động.

Vinh Tuệ Khanh chỉ là Luyện Khí tầng năm, nên chưa đủ đẳng cấp để đi tham gia các buổi gặp gỡ của bề trên như vậy. Nhưng cô cũng cầu còn không được. Lúc La Thần nói với cô Vạn Càn Quán phái Tăng Đại Ngưu, Bách Hủy và La Xảo Tư đến xong, Vinh Tuệ Khanh chỉ hận không thể trốn đi thật xa, để khỏi phải gặp mấy người đó cho rồi.

Một ngày nọ, nghe nói bề trên của Long Hổ Môn mở tiệc chiêu đãi khách của các môn phái bạn bè tại đình Úy Nhiên, Vinh Tuệ Khanh cố ý đi qua đình Úy Nhiên, rồi mang theo Khẳng Khẳng ra hồ Tịch Nhan sau núi bắt cá tuyết. Khẳng Khẳng gần dây nghiền ăn cá tuyết, nhất là loại cá tuyết đặc biệt trên núi Long Hổ.

Đến bên hồ Tịch Nhan, Vinh Tuệ Khanh đặt cái sọt bắt cá sau lưng xuống bên hồ, bên trong có một ít mồi câu. Cô trải một tấm vải vuông lớn trên bãi cỏ, rồi thoải mái nằm xuống, nhàn nhã tắm nắng.

“Ngươi dậy đi. Thiếu gia chúng ta sắp đi qua đây.” Giọng nói của một hạ nhân vang lên, ngạo mạn khoa tay múa chân với Vinh Tuệ Khanh.

Vinh Tuệ Khanh ngẩn người, mở to mắt. Đập vào mắt cô là một dung mạo âm nhu cực đẹp, không biết nam hay nữ.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.