*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc Trương Lữ Y vào trong, Vinh Tuệ Khanh đã tỉnh lại, đang thờ ơ khoanh chân ngồi trên đất.
“Ngươi cũng thật nhàn nhã, đến lúc này rồi còn có tâm tư luyện công.” Trương Lữ Y chậm rãi đi đến, áo dài trắng tuyết dùng khi tế tự kéo lê trên đất, mà lại không nhiễm bụi trần. Đôi chân trần đeo vòng vàng lướt qua, trên nền đá xanh như nở bung hàng đóa hoa sen.
Vinh Tuệ Khanh nhắm mắt lại: “Ta sợ hãi, hoảng hốt, bi thương, khóc lóc, van cầu, quỳ bái có3tác dụng không?”
“Đương nhiên không tác dụng. Ngươi cũng biết, ngươi đã là tế phẩm Long Thần, dù có là tu sĩ Nguyên Anh hay Thánh nữ của thần điện Quang Minh đến đây cũng không thể làm gì.”
“Nếu đã như vậy, ta cần gì phải làm trò cười trước mặt ngươi chứ? Làm trò tiêu khiển miễn phí cho ngươi đã có những người không liên quan kia. Tuy ta lớn lên tại xóm núi, không có nhiều kiến thức, nhưng cái gọi là khí phách ta vẫn có nhiều hơn những tu sĩ tự cho mình cao không thể với các người.” Vinh Tuệ Khanh nói dứt câu, đột nhiên mở mắt, nhìn Trương Lữ Y cười hỏi: “Ngươi0chỉ mới tu vi Trúc Cơ sơ kỳ nhỉ?”
“Liên quan gì đến ngươi? Ngươi cũng chỉ là một đệ tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-thien-ky/2416150/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.