*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
So sánh với kẻ trước sau đều là thứ bịp bợm như Đại Ngưu và Bách Hủy, Lâm Phiêu Tuyết lạnh lùng ít nói càng thêm nổi bật như là thánh mẫu vậy.
Vinh Tuệ Khanh vội vàng phất phất tay về phía Thái Hoa Sơn.
Một gã nam tu lập tức bay ra khỏi trường kiếm của Thái Hoa Sơn, vọt về bên đây nhanh như một mũi tên, đi đến trước mặt Vinh Tuệ Khanh, cười hỏi: “Tuệ Khanh, muội đang gọi ta sao?”
Được rồi, cái này gọi là phúc bất trùng lai, họa vô đơn chí ấy nhỉ?
Không ngờ đó chính là Đại Ngưu huynh bịp bợm mà cô vừa mới oán hận kia.
Vinh Tuệ Khanh ngoảnh mặt đi, làm như không nghe tiếng gọi của Đại Ngưu, tiếp tục vẫy tay với3Lâm Phiêu Tuyết ở bên kia.
Đại Ngưu lúng túng cười cười, chắp tay với Lục Kỳ Hoằng đang ở bên cạnh Vinh Tuệ Khanh: “Lục đạo hữu.”
Lục Kỳ Hoằng nhận ra Đại Ngưu: “Tăng đạo hữu cũng đến tham gia hành động săn yêu sao?”
Đại Ngưu mỉm cười xấu hổ: “Đây là vì toàn bộ Nhân giới, tu sĩ chúng ta chính nghĩa không thể chối từ.”
Đang lúc nói chuyện, trường kiếm khổng lồ của Thái Hoa Sơn đã chầm chậm hạ xuống, nam tu nữ tu phía trên đều nhảy ra.
Lâm Phiêu Tuyết nhìn thấy một nữ tu đẹp đến như không có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-thien-ky/2415559/chuong-221.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.