*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vinh Tuệ Khanh nâng tay phải lên, ngón tay chà xát và làm ra động tác như thực hiện cẩm chế
Gương mặt Lỗ Oánh Oánh càng thêm tái nhợt.
Lục Kỳ Hoằng thấy vậy thì không đành lòng, khẽ nói: “Muội cần gì phải tự làm khổ mình như vậy chứ? Bên cạnh phòng ta có gian phòng trống, muội ở đó là được
Ta sẽ chăm sóc cho muội.” Hiệu quả này còn tốt hơn sự tưởng tượng của Lỗ Oánh Oánh trước đó.
Nàng ta lập tức nín khóc, mỉm cười và gật3đầu ngoan ngoãn nói: “Oánh Oánh nghe lời tiểu sư thúc.” Vinh Tuệ Khanh mỉm cười, dẫn theo Lang Thất quay về phòng của mình
Sau khi bố trí trận pháp che kín trong phòng, Vinh Tuệ Khanh muốn nói lại thôi
Lang Thất nhìn ra Vinh Tuệ Khanh có tâm sự, nó cười hì hì rồi hóa thành hình người, đi tới nghênh ngang ngồi xuống cái ghế bên cạnh Vinh Tuệ Khanh, hạ thấp giọng nói: “Chủ nhân, cô muốn hỏi gì thì cứ hỏi đi
Ta biết gì nhất định sẽ nói hết không giấu giếm.” Vinh Tuệ Khanh liếc mắt nhìn nó..
Lại còn biết dùng thành ngữ cơ đấy, quả nhiên trình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-thien-ky/2415525/chuong-239.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.