Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngoại trừ bản thân bọn chúng mang theo cung tiễn và ngọn giáo có móc nhọn ra, còn có vài con yêu thú với dáng người cường tráng cao lớn, đặc biệt có sức lực đẩy xe công thành qua, ném từng khối đá lớn vào trên tường thành.

Trên tường thành, các tu sĩ nhìn thấy cảnh tượng như vậy lại có người xin ra khỏi thành để giết giặc, phá huỷ các xe công thành của yêu thú

Những người dẫn đội nhìn thấy những yêu thú lại tạo có hình dáng dũng mãnh, nhưng hoạt động vụng về, ánh mắt dại ra, không giống như đã mở ra trí khôn, bọn họ không suy nghĩ nhiều, nhanh chóng đồng ý cho những tu sĩ xin đi giết giặc được ra khỏi thành

Chẳng bao lâu, những tu sĩ này đã tập3trung lại, bọn họ mặc áo giáp, từ trên tường thành nhảy xuống, lao về xe công thành của các yêu thú

“Cầm cung tiễn tới! Đám người của chúng ta mở đường!” Lục Kỳ Hoằng ra lệnh, tu sĩ Nhân giới và yêu tu am hiểu về bắn tên lập tức lắp tên lên cung và bắn về phía yêu thú dưới thành.

Ngao!

Yêu thú có hình dáng kỳ lạ bị trúng tên lại kêu một tiếng, cầm lấy mũi tên cắm trên người và rút ra, đặt lên cùng tên của mình rồi xoay tay lại bắn về phía tu sĩ Nhân giới và yêu tu trên tường thành

Hình như chúng có cơ thể quá mạnh mẽ, bị trúng tên cơ bản chỉ là chuyện nhỏ, càng không nói tới một đòn trí mạng.

“A...” Tu sĩ Nhân giới lại không kịp0tránh né mũi tên của yêu thú kia bắn tới, người bị mũi tên mang theo linh lực của yêu thú bắn trúng, ngã từ trên tường thành xuống.

Rất nhiều yêu thú với hình dáng kỳ lạ xông lên, ăn sạch thi thể của tu sĩ Nhân giới này.

Từng đôi mắt đỏ như máu, khóe miệng vẫn còn đầy máu tươi của tu sĩ Nhân giới, trừng mắt đờ đẫn nhìn những tu sĩ Nhân giới và yêu tu trên tường thành, lộ rõ sự thèm khát và ham muốn.

Lỗ Oánh Oánh đứng ở trên tường thành nhìn thấy cảnh tượng như vậy, nàng ta cúi đầu kêu lên một tiếng, co quắp nấp ở phía sau bức tường cao

Đời trước, khi yêu thủ công thành, nàng ta không đi theo, mà ở lại Thanh Vân Tông, sống cuộc sống nhàn5nhã

Đời này, nàng ta cảm thấy vô cùng hối hận khi mình lại đòi theo.

Lục Kỳ Hoằng không có thời gian để quan tâm tới Lỗ Oánh Oánh, hắn tập trung tinh thần để thi triển ra linh lực bảo vệ tu sĩ Nhân giới và yêu tu xung quanh mình, không ngừng đánh rơi những mũi tên do yêu thú lai tạo kia bắn tới.

Keng!

Yêu thú bắt đầu ném những ngọn giáo bằng sắt lên

Linh lực của Lục Kỳ Hoằng không kịp chặn lại, đành phải trơ mắt nhìn những ngọn giáo này xuyên qua màn phòng ngự của bọn họ, đâm vào trên thân những yêu tu không tránh kịp.

Cơ thể yêu tu mạnh mẽ không gì sánh được, bọn họ dùng lưng cố chịu đựng ngọn giáo này.

Lực của ngọn giáo kia quá mạnh, đẩy yêu tu ngã4ngược qua bức tường thành phía sau

Mão Tam Lang giơ cung tên lên

Sau khi những yêu thú dưới thành bắn qua rất nhiều mũi tên, cuối cùng cậu cũng thăm dò được nhược điểm của chúng

“Nhắm ngay chỗ giữa vai và cổ của bọn chúng mà bắn! Đó là nhược điểm của chúng, chỉ cần chúng ta bắn trúng, bọn chúng nhất định sẽ chết!” Mão Tam Lang lớn tiếng kêu lên

Cậu gài tên lên cung, nhìn không chớp mắt rồi ngón tay khẽ thả ra

Vào một tiếng, một mũi tên bắn xuyên qua không trung lao về phía yêu thú dưới thành

Mũi tên này bắn chính xác vào vị trí giữa cổ và vai của yêu thú với hình dáng kỳ lạ! Yêu thú kia gào lên một tiếng, ngã xuống, nằm chết trên mặt đất

Rất nhiều yêu thú từ9phía sau xông lại, thoáng cái đã đạp cho yêu thú vừa chết thành thịt nát dưới chân

“Mọi người nghe theo đề nghị của Mão Tam Lang! Bắn vào giữa cổ và vai của đám yêu thú kia! Chỗ đó là chỗ mạng môn của bọn họ!” Lục Kỳ Hoằng mừng rỡ, truyền tin cho tất cả tu sĩ.

Trên tường thành, các tu sĩ cảm thấy tinh thần phấn chấn, lập tức học theo bộ dạng của Mão Tam Lang, gài tên lên trên cung tên, vèo vèo vèo vèo bắn về phía những yêu thú có hình dạng kỳ lạ đang muốn theo thang mây leo lên tường thành.

Rất nhiều yêu thú lập tức bị bọn họ bắn chết ở trên thang mây, tốc độ tấn công của chúng đã chậm lại

Vinh Tuệ Khanh chỉ nhớ kỹ hình ảnh Mão Tam Lang đã từng chết ở trước mặt cô

Cảnh tượng này cùng với cốt truyện ban đầu, không phải nói là cốt truyện mà bản thảo cho cô xem, rõ ràng đã phát triển theo chiều hướng khác nhau.

Bất kể là thật hay giả, cô cũng không thể để cho cảnh tượng kia lại xuất hiện được.

Vinh Tuệ Khanh theo sát bên cạnh Mão Tam Lang, cảnh giác quan sát tất cả tình hình xung quanh

Cô không chỉ chú ý không cho mũi tên của yêu thú dưới thành tổn thương đến cậu, cũng đề phòng bên cạnh bọn họ có người sẽ “ngộ thương” cậu

Trên người cô có mặc áo giáp lông đuôi Phượng Hoàng, nên không quá để ý đến những công kích đó.

Lỗ Oánh Oánh chậm rãi xuống tường thành, sau đó chạy thật nhanh về vương phủ, nơi tông môn cấp hai bọn họ ở

Trở lại phòng của mình, nàng ta cắn răng, bóp nát phù thuấn di có công năng rất mạnh mà Lỗ đại trưởng lão đã đưa cho mình lúc trước, trực tiếp di chuyển về sơn môn bên ngoài Thanh Vân Tông

Chung Nhân Nghĩa hờ hững đứng ở trên núi, chắp tay nhìn cuộc chiến đấu trước mắt.

Lỗ đại trưởng lão bị dây thừng trói tiên trói lại, không khác gì cái bánh chưng, vẫn bất tỉnh ở bên chân hắn

Mưa càng lúc càng lớn

Bất luận kể là tu sĩ Nhân giới và yêu tu đang canh giữ trên tường thành, hay yêu thú lai tạo đang công kích phía dưới tường thành đều bị mưa lớn trút xuống làm cho không thể mở mắt ra được.

Đến khi trời tối đen, đám yêu thú lai tạo đã đốt lửa, ánh lửa sáng ngời biến toàn bộ kinh thành nước Đại Sở thành một đống lửa lớn.

Giọng nói lạnh lùng của Chung Nhân Nghĩa vang vọng ở trên không trung của kinh thành

“Các vị tu sĩ và những dân thường trong kinh thành, Chung Nhân Nghĩa ta không có ý đối địch với các ngươi

Ta chỉ muốn những yêu tu làm xằng làm bậy đang ẩn nấp trong số các ngươi thôi

Bọn họ lập thành điểm định cư trong Nhân giới, nhưng thật ra lại có lòng dạ khó lường

Ta vứt bỏ lợi ích cá nhân để làm tất cả những chuyện này, cũng chỉ vì suy nghĩ cho tình hình chung

Ta khuyên các ngươi một lần cuối cùng, không nên làm ra những hành vi giấy giụa vô nghĩa nữa

Dưới sự chỉ huy của ta, đại quân yêu thủ có thể bao vây kinh thành nước Đại Sở của các ngươi một năm

Các ngươi nên suy nghĩ cho kĩ đi, những yêu tu bụng dạ khó lường kia có đáng để cho các ngươi đánh mất tính mạng của bản thân cũng như thế hệ mai sau hay không?”

Bên trong kinh thành nước Đại Sở, tất cả mọi người đều giật mình.

Giọng nói của Chung Nhân Nghĩa lại vang lên: “Ta có thể cho các ngươi một giờ

Trong vòng một giờ này, chỉ cần các ngươi mở cửa thành ra, ta bảo đảm sẽ thả cho các ngươi rời đi, chỉ cần cho ta mượn kinh thành này bốn giờ, chờ ta tiêu diệt xong yêu tu ở phố Hồ Lô, ta tự nhiên sẽ dẫn theo đại quân yêu thú rời đi.”

Trong khi nói chuyện, yêu thú lai tạo đang công thành quả nhiên dừng tấn công, chẳng qua chỉ nhìn chằm chằm vào tu sĩ Nhân giới và yêu tu trên tường thành với vẻ dữ tợn mà thôi

“Các ngươi có nghe thấy không? Chung Nhân Nghĩa không muốn lấy mạng chúng ta! Hắn chỉ muốn mượn kinh thành này trong bốn giờ!” Có vài người dân thường và tu sĩ Nhân giới dao động, ánh mắt bắt đầu đảo qua những yêu tu đã cùng bọn họ kể vai chiến đấu.

Mão Tam Lang mím chặt môi, không nói một lời đã lắp tên giơ cung lên, định bắn về phía yêu thú dưới thành

Vinh Tuệ Khanh giữ cánh tay của cậu lại, mỗi khép mở và truyền âm cho cậu nói: “Huynh không thể làm vậy được!”

Ánh mắt Mão Tam Lang trở nên lạnh lùng, truyền âm lại: “Vì sao? Lẽ nào muội cũng tin tưởng vào những lời nói hoang đường của tên Chung Nhân Nghĩa này sao?!”

Vinh Tuệ Khanh trả lời: “Đương nhiên ta không tin! Nhưng...” Cô nhìn tu sĩ bên cạnh nói tiếp: “Bọn họ tin

Bây giờ Chung Nhân Nghĩa tuyên bố ngừng chiến đấu, nếu huynh tiếp tục bắn tên, Chung Nhân Nghĩa sẽ nói là huynh đang cố ý gây chiến

Mà huynh lại là yêu tu, tâm tư Tư Mã Chiểu thế nào, người qua đường đều biết.”

“Tư Mã Chiêu là ai?” Gương mặt Mão Tam Lang đã dịu xuống, khẽ hỏi.

Vinh Tuệ Khanh nghẹn lời một lúc mới tiếp tục truyền âm: “Là một người làm chuyện xấu, cho rằng mọi người đều không biết trong lòng hắn đang suy nghĩ gì, nhưng thật ra ngay cả người qua đường không quan trọng cũng biết hắn có ý gì.”

Khóe miệng Mão Tam Lang hơi cong lên: “Đầu óc người này thật chẳng thông minh gì cả, thậm chí ngay cả người qua đường cũng biết được tâm tư của hắn.”

Thật vất vả mới khuyên được Mão Tam Lang, Vinh Tuệ Khanh quay đầu nói với những tu sĩ và dân thường đang lộ vẻ do dự: “Chung Nhân Nghĩa đã quen giả nhân giả nghĩa rồi, mọi người không nên bị hắn lừa!..

Nếu như hắn chỉ muốn tiêu diệt yêu tu, vì sao trước đó hắn phải ấp ra nhiều yếu thủ với hình thù kỳ lạ, đồng thời mượn danh của yêu tu, giết rất nhiều tu sĩ và dân thường chúng ta! Mọi người không nên quên, lúc trước chính Chung Nhân Nghĩa, người được gọi là “lương tâm của giới tu hành đã vừa kêu gọi mọi người triển khai hành động săn yêu, vừa nuôi dưỡng đám yêu thú kia, tạo ra rất nhiều trận gió tanh mưa máu cho nước Đại Sở! Chúng ta còn chưa tính những khoản nợ này với hắn, hắn lại còn có mặt mũi nói suy nghĩ cho tình hình chung

Xin hỏi tình hình chung của hắn là gì?”

Vinh Tuệ Khanh quay đầu lại nhìn Chung Nhân Nghĩa, dùng linh lực truyền âm thanh ra ngoài: “Chung Nhân Nghĩa, ngươi nghĩ rằng chúng ta đều là người ngu sao? Chỉ dựa vào mấy câu nói của ngươi, chúng ta lại quên người đã gây họa cho nước Đại Sở suốt mấy năm qua sao? Mục đích của ngươi chính là muốn phá hủy thỏa thuận liên minh được ký giữa tu sĩ Nhận giới và yêu tụ từ vạn năm trước! Người sử dụng loại thủ pháp vụ oan thấp kém như vậy để bôi nhọ rất nhiều yếu tu không hề có thù oán gì với ngươi, ngươi thật đúng là không biết xấu hổ! Mệt cho người còn là tu sĩ Nguyễn Anh, đầu tiên là lừa gạt, dẫn tới rất nhiều tu sĩ mất mạng chỉ vì lợi ích của bản thân người

Sau đó lại mê hoặc những người cấp cao trong tông môn, để bọn họ vẫn cho rằng ngươi là tu vi Nguyên Anh sơ kỳ! Xin hỏi người giấu giếm tu vi với mục đích gì?! Ngươi còn có mặt mũi nói mình không phải vì lợi ích cá nhân sao? Thật đúng là trò đùa trong thiên hạ!..

Từ đầu đến cuối, ngươi chỉ vì thỏa mãn cái lợi của bản thân mà không tiếc hãm hại Nhân giới trong toàn bộ Ngũ Châu Đại Lục! Chút tâm tư kia của ngươi thậm chí còn không lừa gạt được những yêu thú có trí khôn kém cỏi dưới tay ngươi, ngươi còn muốn mượn gió bẻ măng à!”

“Các vị đồng tu, đội quân cứu viện của chúng ta sẽ tới nhanh thôi! Mọi người nhất định phải kiên trì, không thể để cho Chung Nhân Nghĩa đánh vào kinh thành được

Một khi hắn tấn công vào rồi, các ngươi có thể điều khiển pháp khí chạy thoát thân, nhưng dân thường ở kinh thành nước Đại Sở sẽ gặp phải tai họa

Xin hỏi trong lòng các ngươi chấp nhận được chuyện đó xảy ra sao?”

Vinh Tuệ Khanh lại nói với các tu sĩ bên cạnh.

Mọi người lặng im rất lâu, sau đó chợt có một tu sĩ đột nhiên ném cung tiễn trong tay xuống đất, giọng đầy giận dữ nói: “Dân thường sống hay chết thì có liên quan gì đến ta chứ? Ta là tu sĩ ở Tây Đại Lục, ta chẳng qua chỉ đi nhầm đến chỗ này thôi..

Ta đi đây!” Gã nói xong thì thả người nhảy xuống dưới tường thành.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.