Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cô vốn đã vô cùng xinh đẹp, giờ thêm ba phần mỹ lệ lại càng xinh đẹp khác thường, hoàn toàn không giống với vẻ đẹp Nhân giới có thể có được.

Mão Quang quay đầu đi, không nhìn gương mặt Vinh Tuệ Khanh nữa.

Trong yêu tu có không ít giống cái đẹp nghiêng nước nghiêng thành, nhưng từ trước tới nay ông chưa từng thấy yêu tu giống cái nào có gương mặt giống như Vinh Tuệ Khanh.

Không trách Tam Lang không thể quên được cô. Ban đầu khi gương mặt cô bình thường thì cậu đã tương tư cô, bây giờ chắc hẳn càng không bỏ xuống được... Giống đực đều là động vật coi trọng thị giác...

Vinh Tuệ Khanh nhìn người xa lạ trong gương, trong lòng không ngừng nhớ lại lời Mão Quang mới vừa3nói.

“Ảo ảnh không nhất định là giả... Lại giống như soi gương vậy, cảnh tượng trong gương là ảo ảnh, nhưng không phải giả, bởi vì nó là hình chiếu của thế giới hiện thực bên ngoài...”

Vậy tức là Giới Chi Môn hôm đó, Ma giới và ma quân đều là Ma giới thật sự phản chiếu vào Nhân giới?

Vậy còn La Thần thì sao? La Thần lại là gì?... Lẽ nào y cũng không phải thật? Chỉ là phản chiếu từ một loại nào đó?

Vinh Tuệ Khanh đột nhiên cảm thấy cả người ớn lạnh, cô ôm lấy vai mình và co người ngồi dưới đất.

Mão Quang nhìn thấy gương mặt Vinh Tuệ Khanh trắng bệch thì hỏi vội: “La Thần còn ở Thanh Vân Tông sao?”

Vinh Tuệ Khanh gật đầu và nhìn lên Mão Quang: “Mão0đại thúc có kiến thức rộng rãi, có thể đi với cháu về Thanh Vân Tông xem thử không?” Có lẽ lấy kiến thức của ông sẽ nhìn ra tình hình thật sự của La Thần.

Mão Quang đáp lại: “Còn bốn canh giờ, chúng ta đi Thanh Vân Tông một chuyến cũng được.”

Nếu như sử dụng phi hành khí, đi từ kinh thành nước Đại Sở đến Thanh Vân Tông nhanh nhất cũng phải mất một ngày một đêm. Nhưng nếu sử dụng phù thuấn di lợi hại nhất thì nháy mắt là đến nơi. Đương nhiên, phù thuấn di như vậy có yêu cầu rất cao đối với định vị và linh lực phong ấn, cũng rất đắt tiền. Khi Vinh Tuệ Khanh rời khỏi Thanh Vân Tông, vì lo người của Thanh Vân Tông gây bất5lợi cho La Thần nên cô đã đặc biệt chuẩn bị một tờ phù thuấn di cao cấp để đề phòng chuyện không may sẽ xảy ra.

Bây giờ nó thật sự sắp phát huy công dụng rồi.

Vinh Tuệ Khanh đứng lên, đi cùng Mão Quang ra khỏi gian phòng.

“Đúng rồi, Mão đại thúc có thấy Lang Thất - linh sủng của cháu ở đầm rồng phía sau núi Long Hổ Môn không?” Lúc này Vinh Tuệ Khanh mới nhớ tới Lang Thất. Không biết nó đã đi đâu rồi? Rõ ràng cô phái nó đi tới chỗ của Mão Quang đưa tin để ông có thể Kết Anh đúng lúc.

Mão Quang cười nói: “Nó không tiện vào đây nên vẫn còn ở bên ngoài phố Hồ Lô.”

Chỉ cần biết Lang Thất bình an vô sự là đủ rồi,4Vinh Tuệ Khanh cũng không hỏi nhiều. Cô đi tới gian phòng khác, chào đại nương mập và Mão Tam Lang. Cô đi chuyến này rồi sợ là sẽ không trở lại nữa.

Tất cả yêu tu ở phố Hồ Lô đều sẽ phải thông qua truyền tống trận đi tới thành Hồ Lô. Nơi đó là điểm định cư lớn hơn của yêu tu. Ở đó có rất nhiều yêu tu cao cấp, năng lực chiến đấu cũng mạnh hơn phố Hồ Lô, còn có Cửu Vĩ Hồ của vương tộc Đồ Sơn trấn giữ thành Hồ Lô, nên an toàn hơn phố Hồ Lô rất nhiều.

Chẳng qua chỗ đó lớn mà yêu tu lại nhiều, chất lượng đương nhiên cũng phân chia cao thấp khác nhau, không giống phố Hồ Lô. Mặc dù nơi này nhỏ, nhưng9các yêu tu ở lại phố Hồ Lô đều lương thiện rộng lượng, nhiệt tình vì lợi ích chung. Mọi người làm hàng xóm láng giềng với nhau nhiều năm như thế, bây giờ sắp phải rời khỏi đây nên đều cảm thấy lưu luyến.

Một vạn năm qua tổ tông của bọn họ vẫn luôn sống ở đây.

Vinh Tuệ Khanh cũng rất xúc động. Phố Hồ Lô này chính là quê hương thứ hai của cô, nơi cho cô cảm giác ấm áp của gia đình.

Đại nương mập kéo tay Vinh Tuệ Khanh, lưu luyến chia tay: “Tuệ Khanh, chờ sau khi bọn ta tới thành Hồ Lô thì ta sẽ bảo Mão đại thúc đi truyền tin cho cháu, đón cháu đến thành Hồ Lô của bọn ta chơi nhé.”

Vinh Tuệ Khanh mỉm cười gật đầu, ôm vai đại nương mập nói: “Đại nương mập, ngài nhất định phải nhớ gửi tin cho cháu đấy. Cháu sẽ ngày đêm chờ mong tin tức của ngài.”

Đại nương mập liên tục gật đầu nhận lời.

Mão Tam Lang đi tới và nói với Vinh Tuệ Khanh: “Muội qua đây một chút, ta có nói mấy lời muốn nói với muội.”

Vinh Tuệ Khanh vốn định từ chối, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt cầu khẩn của đại nương mập và Mão Quang, cô đành phải nuốt lời định nói xuống, im lặng đi theo Mão Tam Lang tới phòng cậu ở trước đây.

Cô cũng không xa lạ gì căn phòng này. Trước đây, khi cô ở phố Hồ Lô cũng đã đến phòng của Mão Tam Lang không ít lần.

“Tuệ Khanh muội muội, sau này muội sẽ là muội muội ruột của ta. Nếu như... nếu như... người kia đối xử với muội không tốt thì nhất định phải nói cho ta biết, ca ca này sẽ dạy dỗ hắn cho muội.” Mão Tam Lang nghẹn hồi lâu mới nói ra được những lời này, trên gương mặt trắng trẻo đã thoáng ửng đỏ.

Vinh Tuệ Khanh cười luôn miệng đồng ý: “Ta có Mão Tam ca trợ giúp sẽ không ai dám bắt nạt.”

Mão Tam Lang luôn cảm thấy Vinh Tuệ Khanh đang qua loa với mình nên trừng mắt với cô, rồi chợt nản lòng gục đầu xuống. Qua hồi lâu, cậu mới nói ra lời mình thật lòng muốn nói. “... Tuệ Khanh, nếu như muội và người kia chia tay thì có thể suy nghĩ đến ta, bên ta được không?”

Vinh Tuệ Khanh không biết mình nên trả lời như thế nào. Nói thật, nếu như không có La Thần, Mão Tam Lang là lựa chọn tốt nhất của cô. Nhưng dù sao tình cảm không thể đong đếm, cô không có cách nào trả lời rõ được, bởi vì cô không muốn lừa dối cậu, càng không muốn làm cho cậu hiểu nhầm.

“Mão Tam ca, ta vĩnh viễn xem huynh là ca ca ruột của mình.” Vinh Tuệ Khanh cắn môi và hạ quyết tâm nói.

Ánh sáng hi vọng trong mắt Mão Tam Lang dần vụt tắt, toàn thân cũng lộ ra sự hiu quạnh.

Vinh Tuệ Khanh quay đầu đi. “Ta phải chạy về Thanh Vân Tông, Mão Tam ca, chúng ta chia tay ở đây đi.”

Mão Tam Lang đứng ở giữa phòng và im lặng nhìn cô, không nói gì, cũng không có hành động gì.

Vinh Tuệ Khanh đi tới cửa thì đột nhiên quay đầu, có chút do dự nói: “Mão Tam ca, Hoàng Ly cô nương đã vì huynh mà ngay cả tính mạng cũng không cần, đó là một cô gái tốt.”

Mão Tam Lang nghe câu này ngược lại thấy tức giận, đi nhanh về phía Vinh Tuệ Khanh, nắm cánh tay của cô, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cho dù muội không thích ta cũng không cần đẩy ta về phía người khác như vậy!”

Mão Tam Lam siết chặt làm cánh tay của Vinh Tuệ Khanh bị đau.

Đây cũng là lần đầu tiên Mão Tam Lang bày tỏ tâm sự của mình với Vinh Tuệ Khanh.

Nhìn thấy vẻ tổn thương trong mắt Mão Tam Lang, Vinh Tuệ Khanh vô cùng hối hận, vội vàng áy náy nói: “Là ta không đúng, Mão Tam ca đừng để bụng.”

“Hừ!” Mão Tam Lang thả cánh tay của Vinh Tuệ Khanh ra và quay đầu đi. “Muội đi đi, sau này đừng để ta gặp lại muội nữa!”

Vinh Tuệ Khanh xoa nhẹ chỗ cánh tay đau vì bị Mão Tam Lang nắm chặt, cô hành lễ với Mão Tam Lang rồi rời khỏi phòng của cậu.

Mão Quang đã đứng trong sân chờ cô.

“Đi thôi, chúng ta phải đi tới bên ngoài phố Hồ Lô mới có thể bóp nát phù thuấn di được.” Mão Quang nói xong bèn dẫn Vinh Tuệ Khanh đi ra ngoài phố Hồ Lô.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.