*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vinh Tuệ Khanh ngừng nức nở, ngẩng đầu lên thê lương da diết hỏi: “Vậy chúng ta còn tu hành làm gì? Nếu3như thậm chí không thể ngăn chặn được nỗi khổ cho người bên cạnh, nếu như ngay cả người mình yêu cũng không có cách nào cứu lại được, cho dù có thể sống hơn nghìn năm vạn năm lại có ý nghĩa gì?”
“Khi người đứng đầu Phật tông viên tịch thành Phật, niết bàn ở dưới cây bồ đề đã để lại bốn câu kinh: Do yêu cho nên sinh buồn, do yêu cho nên sinh ra sợ hãi, nếu cách xa yêu người, sẽ không buồn cũng không sợ nữa... Tuyệt tình vứt bỏ yêu cũng là một biện pháp để thành đại đạo.” Mão Quang nói rất hòa nhã, ông đi tới bên cạnh Vinh Tuệ Khanh và0đỡ cô dậy.
Trong miệng, trong lòng Vinh Tuệ Khanh đều thấy cay đắng, hình như tất cả nước biển khổ đều rót hết vào trong lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-thien-ky/2415493/chuong-254.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.