Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Không được mấy ngày, nơi hoang vắng như quỷ này lại biến mất khỏi tầm mắt tất cả mọi người.

Trong kinh thành, dân chúng đều nói có cao tăng trong Hoàng Vận Tự của hoàng gia đã từng qua đây tụng kinh, siêu độ chỗ này.

Đương nhiên, rất nhiều tu sĩ nước Đại Sở đều biết thật ra nơi đây đã được tu sĩ cao cấp bố trí kết giới che giấu đi.

Tông môn đỉnh cấp truyền mệnh lệnh xuống, lần lượt phái người bắt đầu lật tung ba tấc đất ở đây lên, cũng không biết bọn họ đang tìm cái gì.

Vinh Tuệ Khanh ở trong mật thất nửa năm mới ra ngoài.

“Thật sự không hổ danh là đan dược được tu sĩ của tông môn đỉnh cấp điểm danh.” Một tay Vinh Tuệ Khanh xoa cái cổ bị đau mỏi, một tay bỏ hai viên Nhập Hư Đan3thất phẩm vào trong bình linh ngọc.

Đây là hai bình linh ngọc được đạo trưởng Doanh Xung và Duyên Thiện Sư đưa tới cùng với dược thảo. Chỉ khi đựng trong bình linh ngọc dược tính của đan dược thất phẩm mới được bảo vệ tốt nhất.

Nửa năm này, cô đã làm hao phí rất nhiều dược thảo đắt tiền, lại yêu cầu một trăm vạn linh thạch trung phẩm, một vạn linh thạch thượng phẩm mới luyện ra hai viên đan dược thất phẩm này.

Thanh Vân Tông có địa hỏa có thể luyện đan, đương nhiên Vinh Tuệ Khanh được dùng miễn phí.

Cô không cần bỏ chi phí về dược thảo và đan hỏa luyện đan, nhưng tay nghề luyện đan xuất thần nhập hóa đã là chi phí lớn nhất rồi.

Cô đòi linh thạch là để duy trì giá trị của đan dược, đồng thời cũng duy trì0giá trị bản thân mình, bằng không rất nhiều tu sĩ cầm phương pháp luyện đan chen chúc tới, vậy cả đời cô sẽ trở thành đầy tớ luyện đan cho những tu sĩ kia mất.

Cô dứt khoát công khai giá, không có tài sản lớn thì đừng nghĩ tới chuyện mời Luyện Đan Sư duy nhất trong Ngũ Châu Đại Lục hiện nay có thể chế luyện ra đan dược thất phẩm.

Trải qua nửa năm này, Xích Báo và Lang Thất chuyên tâm tu luyện đã thành công bước vào Trúc Cơ trung kỳ.

Chỉ có điều sau khi bước vào trung kỳ bọn họ cảm thấy tốc độ tu vi tăng lên chậm hơn rất nhiều. Cả hai không tiếp tục bế quan tu luyện nữa mà đi ra khỏi phòng, đi khắp nơi xung quanh Thanh Vân Tông.

Bây giờ bọn họ là linh sủng của Đại Trận Pháp5Sư nổi danh nhất trong Thanh Vân Tông, cho dù có đi ngang trong này thì những người khác cũng phải nhường đường.

Xích Báo còn tốt, hắn luôn theo nề nếp cũ, từ trước tới nay chưa từng tranh với ai.

Nhưng Lang Thất lại khác, nó ở trong Thanh Vân Tông vô cùng ngang ngược.

Gần như tất cả linh sủng của các tu sĩ trong Thanh Vân Tông đều bị nó trêu chọc qua, đánh không nổi thì chơi xấu, đến chỗ chủ nhân của người ta ép phải trừng phạt linh sủng đó. Nhưng nếu đánh thắng được, vậy càng bắt nạt đã ghiền, không có gió cũng cố căng buồm, lại khó chịu giống như áo gấm đi đêm vậy.

“Xích Báo! Khẳng Khẳng!... Xem ta mang gì về cho các ngươi này!” Lang Thất hào hứng chạy vào động phủ, trong tay còn ôm một bó dược thảo4lớn.

Xích Báo và Khẳng Khẳng thò đầu ra, nhìn thấy những hoa cỏ kỳ lạ thì trợn tròn mắt nhìn.

“Lang Thất! Ngươi lại đi đâu gây họa vậy hả!” Khẳng Khẳng nhảy tới đầu tiên, leo từ chân lên tới vai của Lang Thất.

Nó cúi đầu ngửi mùi dược thảo thơm say lòng người, móng vuốt nhỏ thò ra nhanh như tia chớp muốn vói vào ngực của Lang Thất.

Vinh Tuệ Khanh kêu to “Dừng tay!” rồi bước nhanh tới.

“Tuệ Khanh! Cô xuất quan rồi!” Khẳng Khẳng đang muốn nổi giận chợt ngẩng đầu thấy Vinh Tuệ Khanh đi tới, nó mừng rỡ nhảy nhanh đến trên vai cô.

Cô vẫy tay, móc tất cả dược thảo trong lòng Lang Thất ra, nghiêm túc hỏi: “Ngươi nhổ những dược thảo này ở đâu?”

Lang Thất cúi đầu, hận không thể giấu cơ thể mình đi.

Sao tiểu tổ tông này không xuất quan9sớm, không xuất quan muộn, lại xuất quan đúng vào lần đầu tiên nó đi gây họa cho vườn dược thảo của Thanh Vân Tông chứ...

“... Là Lang Thất lấy... từ vườn dược thảo của Thanh Vân Tông... về.” Khẳng Khẳng chỉ sợ thiên hạ không loạn, nhìn có chút hả hê nói.

Lang Thất hung tợn lườm Khẳng Khẳng.

Nó thấy Vinh Tuệ Khanh đi ra thì đắc ý hơn cả Lang Thất, nhảy loi choi trên vai của cô, răn dạy: “... Ngươi trừng mắt xem thường cái gì chứ? Ta thấy ngươi muốn lật trời rồi. Ngay cả lời của đại sư huynh mà ngươi cũng dám không nghe à? Khẳng Khẳng ta theo Tuệ Khanh vào sống ra chết, cùng chung hoạn nạn, thật lòng đối xử với nhau, làm sao có thể bị cái trừng mắt của ngươi ly gián...”

Vinh Tuệ Khanh che trán. Ngươi đang nói cái gì đấy hả? Hoàn toàn là râu ông nọ cắm cằm bà kia đấy...

Xích Báo đứng ở bên cạnh xoa tay, nhìn về phía cô đầy sùng bái và nghe lời.

“Chủ nhân, ta nghĩ ngài nên biết một chuyện.” Không để ý tới Khẳng Khẳng và Lang Thất đang “mắt đi mày lại”, Xích Báo trịnh trọng nói với Vinh Tuệ Khanh.

“Chuyện gì?” Cô cầm dược thảo đặt lên trên cái bàn dài bên cạnh, cẩn thận lật xem Lang Thất đã gây tổn thất lớn tới mức nào.

Nửa năm qua cô chìm đắm ở trong đan đạo nên hiểu biết về dược tính, chu kỳ sinh trưởng của các loại dược thảo đã tăng lên rất nhiều, đương nhiên biết rõ dược thảo còn chưa trưởng thành mà bị nhổ tận gốc sẽ làm người trồng dược thảo thấy đau xót tới mức nào!

Xích Báo đi tới bên cạnh Vinh Tuệ Khanh nói: “Một người bạn của chủ nhân đã chờ ngài nửa năm ở bên ngoài cửa chính của nội môn Thanh Vân Tông.”

Hả?

Cô kinh ngạc. “Người bạn của ta à? Ai vậy? Chẳng lẽ là Lâm Phiêu Tuyết sao? Hay là Vi Thế Nguyên?”

Xích Báo cũng ngạc nhiên: “Không phải bọn họ. Đó là yêu tu Mão Tam Lang. Chủ nhân không nhớ hắn sao?”

“Mão Tam Lang à?” Vinh Tuệ Khanh càng kinh ngạc hơn: “Không phải huynh ấy đã đi theo các yêu tu rời khỏi phố Hồ Lô rồi sao? Tại sao lại tới Thanh Vân Tông?” Vinh Tuệ Khanh nói tới đây thì bỗng nhiên nhớ tới cảnh tượng xảy ra ở cửa chính của nội môn Thanh Vân Tông vào nửa năm trước.

Gương mặt kiên quyết của Mão Tam Lang dường như hiện ra ở trước mặt làm cô có chút buồn bã.

Lẽ nào Mão đại thúc không dẫn huynh ấy đi?

Vinh Tuệ Khanh nhớ lúc đó Mão Tam Lang nhất quyết đòi ở cùng cô, không tiếc đưa ra đề nghị làm linh sủng thấp kém cho cô. Cô đương nhiên không đồng ý, còn lập tức xoay người rời đi, hoàn toàn không cho Mão Tam Lang có bất kỳ cơ hội nào.

Cô cứ tưởng sau khi mình đi rồi, cho dù Mão Tam Lang có làm ầm ĩ thì Mão Quang cũng không cho phép, nhất định sẽ dẫn cậu đi.

Nhưng nghe Xích Báo nói, Mão Tam Lang không những không đi, còn chờ ở cửa chính nội môn Thanh Vân Tông.

“Hắn đã ở chỗ này chờ nửa năm, tất cả tu sĩ bên trong Thanh Vân Tông đều biết đến hắn. Bất kể trời mưa gió thế nào hắn đều ngồi ở trên tảng đá lớn ngoài cửa. Sau lại có một nữ tu thương xót hắn mới làm một lều che nắng nhỏ trên tảng đá lớn, nhưng bị hắn phá bỏ...”

Xích Báo vừa nói vừa dẫn Vinh Tuệ Khanh đi tới chỗ Mão Tam Lang đang chờ.

Vì đề phòng bất ngờ, Vinh Tuệ Khanh đeo cỏ ẩn thân, ngồi trên lưng Xích Báo đã hóa thành nguyên hình con báo đi tới cửa chính của nội tông môn.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.