*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Đi xem thử Thanh Vân Tông bên đó xảy ra chuyện gì. Sứ giả tông môn đỉnh cấp mất mạng ở Thanh Vân Tông, bọn họ phải cho chúng ta một câu trả lời hợp lý.” Đạo trưởng Doanh Xung thản nhiên căn dặn.
Tên thuộc hạ kia giật mình kinh ngạc: “Môn chủ, Thanh Vân Tông sao có thể to gan lớn mật như vậy được?” Dám hại người của tông môn đỉnh cấp, bọn họ muốn bị diệt môn sao? Trong giây lát, sát khí của hắn đã tăng cao.
Đạo trưởng Doanh Xung lắc đầu, trách mắng hắn ta: “Không nên quá kích động, cố gắng tìm hiểu xem bên kia đã xảy ra chuyện gì, không thể động một chút lại kêu đánh kêu giết được.”
“Môn chủ thật là người khiêm tốn, rộng lượng, Đạo môn chúng ta có môn chủ, nhất định sẽ càng ngày càng lớn mạnh!”3Tên thuộc hạ này tỉnh bơ tâng bốc.
Đạo trưởng Doanh Xung mỉm cười: “Đi đi.”
Tên thuộc hạ vội vàng đi thăm dò chuyện xảy ra ở Thanh Vân Tông.
Chẳng bao lâu, hắn đã hồi âm cho đạo trưởng Doanh Xung: “Môn chủ, hóa ra Vinh tu sĩ - Đại Trận Pháp Sư Thanh Vân Tông vừa ghi danh tham gia thi đấu luyện đan của Ngũ Châu Đại Lục, tuyên bố muốn lấy danh hiệu Luyện Đan Sư thất phẩm. Thần điện Quang Minh đã nhận được danh sách dự thi lần này nên rất quan tâm tới Vinh tu sĩ.”
Cho dù Đạo trưởng Doanh Xung không nói chuyện, nhưng cơn giận của ông ta đã làm bồ đoàn đang ngồi bị chia năm xẻ bảy, tán loạn phía dưới.
“... Nếu thế thì thôi vậy. Thần điện Quang Minh nhúng tay vào, chúng ta đấu không lại chúng.” Đạo trưởng Doanh0Xung thở dài một tiếng, nhắm hai mắt.
Nhưng tu sĩ của tông môn đỉnh cấp Đạo môn lại vô cùng phẫn nộ. Bọn họ vẫn luôn là người ở trên cao, được vạn dân tôn thờ. Trừ thần điện Quang Minh, bọn họ không để ý tới môn phái khác.
Bây giờ, Thanh Vân Tông muốn dựa vào một nữ tu có tư chất tốt hiếm thấy trên phương diện luyện đan, để có thể vượt qua tông môn đỉnh cấp bọn họ, móc nối quan hệ với thần điện Quang Minh!
Nhưng bọn họ lại có ba phần kiêng kỵ Thanh Vân Tông. Bởi vì Thanh Vân Tông chịu sự quản lý của Pháp gia, tông môn đỉnh cấp Pháp gia đã mấy nghìn năm không xuất hiện. Bây giờ, hội liên minh tông môn đỉnh cấp chỉ có tu sĩ của hai phái Đạo môn và Phật tông, chứ không có5tu sĩ Pháp gia. Từ trước đến nay, tông môn cấp hai và tông môn cấp ba của Pháp gia đã có phần không chịu sự quản thúc của bọn họ.
“Doanh Xung, tông môn phía dưới lại sắp xuất hiện một tu sĩ đi vào thần điện Quang Minh, ngươi thấy thế nào?” Đêm khuya, trong động phủ có hai tu sĩ ngồi trong bóng tối, đối mặt với bàn cờ trước mặt, vừa chơi cờ, vừa nói chuyện.
Mặc dù trong động phủ không thắp đèn, nhưng bàn cờ này có thể phát ra ánh sáng, quân cờ đen trắng cũng phát ra ánh sáng lấp lánh, không ảnh hưởng tới việc bọn họ chơi cờ.
Người vừa hỏi chính là hòa thượng Liễu Duyên của Phật tông.
Bây giờ, Liễu Duyên là tu sĩ có tu vi cao thâm nhất của Phật tông, tuy nhiên hắn không thích người khác gọi hắn4là “Phật Tổ”, chỉ cho phép gọi hắn là Tông chủ. Chỉ có Doanh Xung ngang hàng với hắn mới có thể gọi thẳng tên.
Doanh Xung rất bình tĩnh thả một quân cờ, cắt đứt phần lớn đường đi của đối thủ.
“Đi thì đi thôi. Mấy trăm năm trước không phải cũng từng xuất hiện một vị Luyện Đan Sư tới thần điện Quang Minh sao? Sau đó kết quả thế nào, không ai rõ ràng hơn chúng ta.” Doanh Xung nói rất thẳng thắn.
Liễu Duyên cười nói: “Nhưng lần này lại khác. Ta nghe nói Vinh Tuệ Khanh này đã Kết Đan. Trong Ngũ Châu Đại Lục mấy vạn năm qua, ngươi đã từng nhìn thấy Luyện Đan Sư nào có tu vi Kết Đan chưa?”
Doanh Xung hơi sửng sốt, bàn tay lại thả một quân cờ xuống: “Kết Đan thì thế nào? Nếu như nàng không chịu làm đạo9lữ của ta, vậy không thể tha cho nàng được.”
“Chậc chậc, thật là quá đáng tiếc, không có cách nào khác sao? Ngươi luôn có thủ đoạn tốt với nữ tu, lần này đối phó với nữ tu nhỏ bé còn trẻ tuổi như vậy, chắc không thành vấn đề chứ?” Liễu Duyên hình như thấy đáng tiếc, lại lấy hai viên đan dược mà Vinh Tuệ Khanh luyện cho hắn ra ngắm nhìn: “Hai viên đan dược này thật sự không tồi, nếu cứ như vậy mà tiêu diệt nàng, thật lãng phí.”
Doanh Xung tập trung nhìn không nói gì. Qua một lúc lâu, ông ta bóp nát quân cờ trắng trong tay: “Nếu không thể làm việc cho ta, thì không thể giữ lại... Ngươi đã quên thượng tiên nói gì rồi sao?”
Liễu Duyên nghiêm túc, nói với ẩn ý sâu xa: “Ta đương nhiên không quên. Thật ra, Luyện Đan Sư thất phẩm đối với đám tu sĩ kia mà nói đã là tu vi rất giỏi, nhưng với ngươi và ta có tính là gì chứ? Cứ một trăm năm, thượng tiên sẽ cho chúng ta vào Tiên giới tu luyện một lần, ở đó các loại kỳ hoa dị thảo, đan dược pháp bảo, cần gì đều có. Chúng ta sao có thể để ý tới những thứ tầm thường này được?”
Đạo trưởng Doanh Xung gật đầu. Trong đêm tối, đôi mắt đen như điểm nước sơn kia hình như cũng phát ra ánh sáng lấp lánh như những quân cờ vậy.
Liễu Duyên chuyển đề tài, nói: “Chẳng qua ngươi cũng biết, chúng ta gánh vác tông môn đỉnh cấp là để mở rộng thực lực cho thượng tiên, để sức ảnh hưởng của thượng tiên càng lúc càng lớn, có thể có địa vị ngang với thần điện Quang Minh. Mục tiêu cuối cùng là muốn chiếm lấy thần điện Quang Minh. Nhưng mấy vạn năm qua, thần điện Quang Minh trước sau vẫn ở trên cao, chúng ta bận rộn lâu như vậy, cũng chỉ làm cho tông môn đỉnh cấp đạt đến mức này. Thượng tiên đã thấy không hài lòng về biểu hiện của ta và ngươi rồi.”
Đạo trưởng Doanh Xung để quân cờ trong tay xuống, khẽ thở dài nói: “Ngươi có biết thượng tiên đang ở đâu không?”
“Thành Nguyên Đan Lâu. Gần đây nàng đều ở Thành Nguyên Đan Lâu.” Liễu Duyên cũng thở dài: “Thật không biết thượng tiên suy nghĩ thế nào. Ở đây là động thiên đất lành, linh khí bốc lên, là nơi tu luyện hiếm có. Nàng lại không muốn ở cùng chúng ta, cứ chạy tới nơi thế tục, thật không biết nàng đang mưu đồ gì.”
Doanh Xung cười giễu cợt: “Nàng mưu đồ gì, ngươi còn không nhìn ra sao?”
“Mưu đồ gì?” Liễu Duyên nghẹn họng nhìn trân trối: “Ta không nhìn ra, lẽ nào ngươi nhìn ra được à?!”
“Ta đương nhiên nhìn ra được. Nàng không phải là đang tìm người sao? Tuy nhiên đến bây giờ vẫn không tìm được, cho nên gần đây nàng rất nóng nảy, chứ không phải là vì chúng ta.” Doanh Xung đặt mạnh một quân cờ lên trên bàn cờ, dứt khoát kết thúc ván cờ này.
“Vậy chúng ta nên làm thế nào?” Liễu Duyên vẫn luôn nghe theo Doanh Xung.
Doanh Xung nói với hắn: “Yên lặng theo dõi tình hình, thuận theo tự nhiên. Xem Vinh Tuệ Khanh này có thể may mắn tiến vào thần điện Quang Minh không? Nếu như mạng nàng không tốt mà vào được, chúng ta sẽ làm theo dự tính.”
Liễu Duyên gật đầu, vừa cười vừa đưa ra chủ ý xấu: “Lão già, ta bảo này, ngươi đừng trốn ở đây giả làm thế ngoại cao nhân nữa, nhanh xuống núi gặp mặt Vinh Tuệ Khanh, có khi nàng vừa thấy ngươi thì đầu óc nóng lên, lại ngoan ngoãn lên núi với ngươi ấy chứ. Từ nay về sau, nàng và ngươi chắp cánh cùng bay, làm một đôi thần tiên quyến lữ, không tốt hay sao?”
Doanh Xung cười mắng: “Nói bậy nói bạ, ngươi là người xuất gia, sao có thể nói ra những lời như vậy hả?” Nhưng nói xong, ông ta lại cảm thấy lời của Liễu Duyên rất có lý.
Vinh Tuệ Khanh từ chối làm đạo lữ của ông ta, chắc là do chưa từng thấy người thật, cho rằng ông ta có tu vi cao thâm thì nhất định mang dáng vẻ tuổi già sức yếu. Nhưng nàng không biết ông ta được thượng tiên quan tâm nên cứ cách một trăm năm lại được tới Tiên giới nghỉ ngơi một canh giờ, đã dùng Trú Nhan Phản Trần Đan của Tiên giới từ lâu, đó là thánh dược có thể duy trì dung nhan không già. Nếu dùng phẩm cấp ở Ngũ Châu Đại Lục để đánh giá thì nó đã vượt qua thất phẩm, bước vào trình độ bát phẩm.
Ngày hôm sau, Doanh Xung lặng lẽ xuống núi, đi tới Đông Đại Lục.
Hình ảnh lúc soát hồn trong trí nhớ của tên sứ giả kia khiến tim Doanh Xung đập thình thịch, muốn dừng cũng không được. Ông ta đã từng gặp Vinh Tuệ Khanh một lần, khi đó chỉ cảm thấy cô đẹp đến mức kỳ lạ, nhưng tuyệt đối không có ý tưởng gì khác. Sau đó, ông ta muốn nhận cô làm đạo lữ, chủ yếu nhất vẫn là coi trọng bản lĩnh luyện đan của cô.
Liễu Duyên nói có cái đúng, cũng có cái không đúng. Hắn có thể không để ý tới bản lĩnh luyện đan của Vinh Tuệ Khanh, hắn không thiếu linh dược Tiên giới để bồi bổ.
Nhưng Doanh Xung không thể, thậm chí toàn bộ Đạo môn cũng không thể.
Với Đạo môn, luyện đan thật ra là cốt lõi sống chết tồn vong của Đạo môn. Những công pháp bọn họ tu hành đều có liên quan đến đan dược, cần không ngừng ăn đan dược để giúp tu vi tăng lên.
Còn Liễu Duyên là Phật tông, Phật tông tu hành không cần dựa vào vật bên ngoài nhiều, cho nên đan dược với bọn họ không phải là không có hiệu quả, mà là họ không có nhu cầu lớn như Đạo môn.
Đạo môn chiếm gần hết số Luyện Đan Sư tốt nhất trong Ngũ Châu Đại Lục. Nhưng bọn họ không nghĩ tới, có một Luyện Đan Sư lợi hại nhất lại rơi vào tay Thanh Vân Tông – một tông môn cấp hai Pháp gia.
Về tình về lý, Doanh Xung đều không thể để cho Vinh Tuệ Khanh ở lại Thanh Vân Tông mãi được. Cho nên ông ta nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng quyết định ném ra con mồi kết làm đạo lữ song tu với mình, hy vọng Vinh Tuệ Khanh ngoan ngoãn qua bên này.
Ông ta vẫn cho rằng Đạo môn cần Luyện Đan Sư như Vinh Tuệ Khanh, mình đương nhiên cũng cần.
Bây giờ nhìn hình ảnh trong ký ức của tên sứ giả kia, ông ta phát hiện mình càng cần cô hơn. Một cái nhăn mày, một tiếng cười của cô cũng làm cho ông ta thấy thỏa mãn, hận không thể nhanh chóng mang cô về, chuẩn bị cùng nhau làm chuyện vô cùng vui vẻ kia.
Doanh Xung che giấu tu vi, hóa thành một tu sĩ trung tuổi với dáng vẻ tao nhã hơn người, đi thẳng về phía Thanh Vân Tông ở Đông Đại Lục.
Còn Vinh Tuệ Khanh lại dẫn theo Khẳng Khẳng đi tới Thành Nguyên Đan Lâu.
Thành Nguyên Đan Lâu ở một trấn nhỏ yên tĩnh tại Đông Đại Lục. Trong trấn nhỏ này đều là tu sĩ, bình thường bọn họ trừ tu luyện ra, thì đều làm việc cho Thành Nguyên Đan Lâu, kiếm lấy linh thạch để đổi đan dược.
Dường như không ai biết Thành Nguyên Đan Lâu là do ai thành lập. Đan Lâu này có lịch sử rất lâu rồi, nghe nói chủ của nó cũng là người có lai lịch rất lớn.
Toàn bộ Ngũ Châu Đại Lục đều biết đến danh tiếng của Thành Nguyên Đan Lâu.
Không cần biết ngươi muốn loại đan dược gì, chỉ cần ngươi đưa ra giá tốt, Thành Nguyên Đan Lâu đều có thể cung cấp hàng.
Có thể nói, trước khi Vinh Tuệ Khanh lộ ra thiên phú luyện đan thì Thành Nguyên Đan Lâu vẫn luôn giữ vị trí số một nổi danh trong giới đan dược.
Vinh Tuệ Khanh biết một ít về lịch sử của Thành Nguyên Đan Lâu, nhưng không đầy đủ. Tuy nhiên cô cũng không để ý tới... Thành Nguyên Đan Lâu có lợi hại hay không, cũng không liên quan tới cô. Cô chỉ muốn lặng lẽ lấy được cái đỉnh đồng nhỏ nghiệm đan kia thôi.
Đi tới trấn nhỏ bình yên này, một nữ tu như Vinh Tuệ Khanh có dáng vẻ cùng tu vi như vậy, mọi người không thể không chú ý.
Cô vừa vào trấn đã có mấy tu sĩ đến bắt chuyện. Những tu sĩ này đều có tu vi không thấp. Người dám đến gần cô thì ít nhất cũng là tu vi Kết Đan trung kỳ.
Vì bản thân Vinh Tuệ Khanh đã là Kết Đan sơ kỳ, nên các tu sĩ có tu vi ngang, hoặc thấp hơn sẽ không dám tới chọc cô.
Vinh Tuệ Khanh vừa đối phó qua loa với bọn họ cho có lệ, vừa cảm giác vị trí của Xích Báo và Lang Thất. Cả hai đều là linh sủng của cô, chỉ cần chúng ở trong phạm vi nhất định thì tâm ý của bọn họ có thể nối liền với nhau.
“Chủ nhân, ngươi tới rồi à? Chúng ta gặp phải phiền toái.” Là giọng nói đáng thương của Lang Thất vang lên.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]