*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mặt Ngụy Khanh Khanh đỏ lên, lã chã trực khóc mà kéo vạt áo Quản Khinh Sa: “Sư phụ, người xem cô ta mắng con kìa…”
Quản Khinh Sa nhắm mắt lại nói: “Người ta nói thật, sao lại là mắng ngươi?”
Ngụy Khanh Khanh nước mắt đầy mặt, đúng là nói khóc là khóc được ngay, giỏi thật.
Vinh Tuệ Khanh nhếch miệng cười, cũng nhắm mắt làm ngơ, mắt không thấy lòng không phiền, không đôi co với cô ta.
Kỳ thực khi nhìn vào Nguỵ Khanh Khanh, Vinh Tuệ Khanh có một cảm xúc vô cùng phức3tạp.
Trước đây cô đã từng đeo trên mặt rất nhiều gương mặt khác nhau, như gương mặt mà Nguỵ Khanh Khanh đang đeo này, cô ta đâu có biết rằng nó cũng chỉ là lớp nguỵ trang mà thôi, gương mặt thực sự của cô vốn đã từng bị người ta phong ấn..
Đương nhiên cho dù là cô gái nào, nếu quả thật đẹp khuynh nước khuynh thành, tuyệt sắc giai nhân thì cũng đều không phải là người mà gia đình bình thường có thể nuôi nổi.
Trời cao ghen ghét người tài, con người lại ghen ghét người đẹp, đó là chuyện thường tình của con người.
Trước kia Vinh gia ẩn cư ở sơn thôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-thien-ky/2415344/chuong-347.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.