Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vẻ nghi ngờ trên mặt Thánh nữ cũng không ít hơn Vinh Tuệ Khanh.

“Ta và Thánh tử đến bên ngoài thần điện Quang Minh, nơi tuyển chọn quan luyện khí, vốn muốn xem thử rốt cuộc là chuyện gì xảy ra. Con phải biết rằng bốn chức vụ quan trọng của thần điện Quang Minh có ai là không được chọn từ ngàn người, tốn vô số công sức mới tìm được? Sao lần này mới có hai ngày đã tìm được quan luyện khí thích hợp rồi? Lúc đầu ta và Thánh tử đều không tin. Nhưng tới đó lại thấy thần Quang Minh đã ra thần dụ, chọn y làm quan luyện khí.” Thánh nữ vừa nói vừa quan sát tỉ mỉ Vinh Tuệ Khanh, thậm chí thả linh lực thần thức ra, dò xét3trên người Vinh Tuệ Khanh.

La Thần là người của Ma giới, điểm này không cần nghi ngờ nữa. Tuy y ẩn giấu, ngụy trang vô cùng tốt, có thể nói nếu như y không đến thần điện Quang Minh, người bên ngoài mãi mãi cũng không phát hiện ra thân phận thật của y, cho dù là đại tu sĩ của tông môn đỉnh cấp cũng không thể khám phá được lớp ngụy trang của y.

Nhưng y đúng lúc tới thần điện Quang Minh, mà thần điện Quang Minh lại nắm được đặc thù của ba giới, có thể nói thần điện Quang Minh nắm trọn trong tay xu hướng của ba giới.

Có điều cũng may là y tới thần điện Quang Minh.

Bởi vì có lẽ thần điện Quang Minh là nơi duy nhất không có thành0kiến với Ma giới.

Thế nhân đều bàn tán Ma Sắc Biến, còn thần điện Quang Minh lại có tâm thái bao dung đối với Ma giới.

Giống như Thánh nữ cai quản bóng tối và Thánh tử nắm giữ ánh sáng, ánh sáng và bóng tối mãi mãi hỗ trợ lẫn nhau. Thế gian sẽ không chỉ có ánh sáng, thế gian cũng không chỉ có bóng tối.

Mà thần điện Quang Minh vẫn luôn cho rằng Ma giới là sự mở rộng của Nhân giới.

Góc tối của con người chính là ma.

Góc tối của Nhân giới chính là Ma giới.

Không có Nhân giới sẽ không có Ma giới.

Khi Ma giới biến mất, Nhân giới cũng sẽ không tồn tại.

Giống như thiện và ác vậy, mãi mãi hỗ trợ nhau, không có ngày phân thắng bại.

Vinh Tuệ Khanh nghe5xong lời giải thích huyền ảo của Thánh nữ thì mắt trợn tròn chóng hết cả mặt, nhưng cũng nghe hiểu được ý của Thánh nữ.

Chính là thần điện Quang Minh đối xử bình đẳng giữa người và ma, giữa thiện và ác.

Vừa rồi Thánh nữ còn cố ý dọa cô, giống như cô và La Thần kết làm bạn lữ song tu là một việc đại nghịch bất đạo, trái với lẽ trời.

Vinh Tuệ Khanh chê cười nói: “Trò đùa này của Thánh nữ thật là lớn.”

Thánh nữ thấy Vinh Tuệ Khanh vẫn không phục, nghiêm mặt cảnh cáo cô: “Thân phận của La Thần sẽ không phải là bí mật ở cấp trên của thần điện Quang Minh. Còn con, nếu sau này muốn có tương lai xán lạn, tốt nhất hãy bớt phóng túng4lại chút.”

Vinh Tuệ Khanh im lặng một lúc, vẫn chậm rãi gật đầu.

Cũng tốt, tạm thời chuyển mối quan hệ giữa cô và La Thần sang bí mật đi.

Nguyên khí đất trời ở đây vượng cô như vậy, cô vẫn nên tranh thủ thời gian tu luyện thì hơn.

Nhớ tới người nhà vì con cháu là mình mà dứt khoát rời khỏi thần điện Quang Minh, cuối cùng chôn thân ở sơn thôn nhỏ trên Dốc Lạc Thần, Vinh Tuệ Khanh chưa từng sốt ruột như vậy. Cô muốn thành công Hóa Thần, hoàn thành tâm nguyện từ lâu của mình…

Ra khỏi động phủ của Thánh nữ, Vinh Tuệ Khanh lặng lẽ trở lại động phủ chung của mình và Ngụy Khanh Khanh.

Vì muốn mưu hại tính mạng của Vinh Tuệ Khanh mà Ngụy Khanh Khanh bị9Thánh tử đại nhân cấm túc nửa năm.

Có điều cũng chỉ là cấm túc mà thôi, trong động phủ của mình, Ngụy Khanh Khanh vẫn được tự do đi lại.

Lúc Vinh Tuệ Khanh trở lại, Ngụy Khanh Khanh đúng lúc từ phòng của mình ra ngoài giải sầu.

“Ngươi đi đâu vậy?” Ngụy Khanh Khanh tỏ vẻ không thân thiện hỏi. Cô ta thấy Vinh Tuệ Khanh từ hướng nơi ở của Thánh nữ trở về.

Trước đây Thánh nữ đối với cô ta tốt nhất, nhưng bây giờ có thêm Vinh Tuệ Khanh đã giành mất sự cưng chiều của cô ta.

Vinh Tuệ Khanh bị Ngụy Khanh Khanh cắt ngang suy nghĩ, rất khó chịu nói: “Ta đi đâu liên quan gì tới ngươi? Ngươi tốt nhất mau chóng trở về phòng của mình đi, tránh chọc giận ta nói không chừng lại khiến ngươi bị thương gân cốt thêm lần nữa!”

Ngụy Khanh Khanh nổi giận. Cô ta ở thần điện Quang Minh nhiều năm như vậy vẫn chưa từng bị ai xem thường, bắt nạt nên lập tức tung ra một Lôi Phá Phù về phía Vinh Tuệ Khanh.

Khoảng cách giữa hai người ngắn như vậy, Ngụy Khanh Khanh lại là Trúc Cơ hậu kỳ, nơi này còn là động phủ của cô ta, nếu Vinh Tuệ Khanh chỉ là Kết Đan trung kỳ thì nói không chừng lần này Lôi Phá Phù của Ngụy Khanh Khanh thật sự có thể tổn thương được cô.

Lôi Phá Phù này của cô ta có được từ chỗ quan bùa chú của thần điện Quang Minh mấy năm trước, vẫn cất kĩ không nỡ dùng.

Trong Lôi Phá Phù có phong ấn luồng sức mạnh chớp nhoáng của Lôi thần, nếu ném trúng đan điền của tu sĩ, sẽ là một kích trí mạng có thể huỷ diệt đối phương.

Nếu đối phương có tu vi Kết Đan thì e là viên Kim Đan cũng khó mà giữ được.

Nụ cười đắc ý còn chưa kịp hiện ra trên mặt Ngụy Khanh Khanh đã thấy Vinh Tuệ Khanh ở đối diện vươn tay ra nhanh như chớp, cản lại Lôi Phá Phù mà cô ta ném tới, xoay tay lại ném ngược về phía Ngụy Khanh Khanh.

Vinh Tuệ Khanh cũng không biết Lôi Phá Phù này có tác dụng đặc biệt gì, nếu biết chắc chắn cô sẽ ném lại về đan điền của Ngụy Khanh Khanh, lập tức hủy diệt tu vi của đối phương.

Vấn đề là cô không hề biết.

Cho nên cô chỉ ném Lôi Phá Phù về phía mặt của đối phương.

Ầm ầm! Đì đoàng!

Trong không trung vang lên tràng tiếng sấm vang dội.

Vinh Tuệ Khanh đã đạt Kết Đan hậu kỳ đại viên mãn, đương nhiên Ngụy Khanh Khanh không thể tổn thương được cô.

Thế nhưng Ngụy Khanh Khanh thì thảm rồi.

Vinh Tuệ Khanh tiện tay chặn đứng bùa chú quăng ngược trở lại đối phương, mình thì lui về phía sau, chỉ còn lại một mình Nguỵ Khanh Khanh hứng chịu toàn bộ uy lực của Lôi Phá Phù.

Một đám khói màu đen nho nhỏ hình đám mây bay lên trước mặt Ngụy Khanh Khanh.

Ngụy Khanh Khanh phát ra một tiếng hét thảm kinh động trời đất.

Cô ta tuyệt đối không ngờ rằng mới qua nửa ngày, Vinh Tuệ Khanh lại trực tiếp thăng cấp lên Kết Đan hậu kỳ đại viên mãn!

Nếu Vinh Tuệ Khanh vẫn là Kết Đan trung kỳ, Ngụy Khanh Khanh tuyệt đối có thể dùng Lôi Phá Phù cất giữ nâng niu này để hủy diệt tu vi của Vinh Tuệ Khanh.

Chỉ là không ai ngờ rằng, Vinh Tuệ Khanh đến thần điện Quang Minh lại như cá gặp nước, tu vi thăng tiến như ngồi tên lửa, lại không có gì trở ngại được tiến độ thăng cấp tu vi của cô.

Tiếng kêu thảm thiết đã kinh động đến Thánh nữ Quản Khinh Sa ở động phủ cách đó không xa.

Nghe thấy âm thanh truyền tới từ động phủ của Ngụy Khanh Khanh và Vinh Tuệ Khanh, Thánh nữ không nói gì lập tức biến mất khỏi động phủ của mình, lúc xuất hiện trở lại, nàng đã tới nơi mà vừa rồi Ngụy Khanh Khanh gào thét thảm thiết.

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Hình dáng của Thánh nữ xuất hiện trước mặt Vinh Tuệ Khanh.

Sắc mặt Vinh Tuệ Khanh có chút tái nhợt.

Cô không ngờ rằng bùa mà Ngụy Khanh Khanh ném tới lại có uy lực lớn như vậy.

Việc này khiến Ngụy Khanh Khanh bất tỉnh nhân sự nằm dưới đất, trên mặt là máu thịt be bét, bị Lôi Phá Phù phá hủy.

Thánh nữ vừa nhìn liền khẽ nhíu mày: “Cũng may cô ta còn sống.” Nàng vừa nói vừa nhìn Vinh Tuệ Khanh trách móc: “Sao vừa về đã đánh nhau rồi? Ngươi cũng không thể nhịn một chút, đợi sau này có thêm nhiều bản lĩnh rồi tính không được sao? Cứ một mực phải là lúc này…”

Vinh Tuệ Khanh vội nói: “Không phải con. Là cô ta, khi con vừa trở lại, cô ta đã ném cho con một bùa chú, con chỉ là gậy ông đập lưng ông mà thôi.”

Thánh nữ nhìn sang một cái, gật đầu nói: “Quả nhiên là bùa chú của thần điện Quang Minh. Xem ra đúng là cô ta gieo gió gặt bão.” Nàng nhìn ra được đó là bùa của quan bùa chú, không phải là thứ mà người bình thường có thể làm ra được.

Vinh Tuệ Khanh mới đến thần điện Quang Minh, mà quan bùa chú đã đi du hành, không ở thần điện Quang Minh, bùa chú này nhất định không phải là Vinh Tuệ Khanh có được từ chỗ hắn.

Hơn nữa Ngụy Khanh Khanh ở thần điện Quang Minh, ỷ vào thế của Thánh nữ Quản Khinh Sa, quả thực chiếm được không ít thứ tốt.

Sắc mặt Vinh Tuệ Khanh rất khó coi.

Giết mẹ cô, chiếm thân phận của cô, vị trí của cô thì cũng thôi, còn năm lần bảy lượt muốn hại cô.

Người như vậy nếu còn không chỉnh đốn thì thật sự là không có thiên lý.

“Thánh nữ đại nhân, con không thể nhịn được nữa. Đã là lần thứ hai cô ta có ý đồ muốn lấy mạng con rồi. Con tránh được một lần, tránh được hai lần nhưng con không thể bảo đảm có thể tránh được lần thứ ba.” Vinh Tuệ Khanh nói lạnh như băng, vô cùng không hài lòng với cách xử lý hời hợt lúc trước của Thánh tử đối với Ngụy Khanh Khanh.

Không thể trừng phạt cái ác thì chính là đang nuông chiều cái ác, chính là đồng lõa với kẻ ác.

Thánh nữ cũng biết không thể tha thứ nữa.

Trước đó nàng và Thánh tử đều cho rằng tu vi của Vinh Tuệ Khanh cao hơn Ngụy Khanh Khanh quá nhiều, hai người ở chung một chỗ, Ngụy Khanh Khanh không thể nào làm hại Vinh Tuệ Khanh.

Nhưng nàng và Thánh tử đều quên, Ngụy Khanh Khanh ở thần điện Quang Minh nhiều năm như vậy, nói không chừng góp nhặt được không ít pháp bảo và khí giới nghịch thiên. Nếu quả thật có loại bảo bối có thể vượt cấp giết người, nói không chừng Vinh Tuệ Khanh thật sự khó giữ được tính mạng.

“Là bọn ta đã sơ ý rồi.” Thánh nữ nhận lỗi với Vinh Tuệ Khanh: “Đến lúc để cô ta trả nợ rồi. Cô ta nợ con nhiều như vậy, thần điện Quang Minh nuôi cô ta như nuôi heo nhiều năm như vậy, cũng đã đến lúc phát huy tác dụng của cô ta rồi. Con yên tâm, trước đây mẹ con phối hợp với tên cẩu vương gia kia, cho phép ông ta tạo ra thứ hàng giả này chính là để lót đường cho con. Đến lúc chết mẹ con vẫn suy nghĩ xem làm sao để bảo toàn tính mạng cho con.” Nói rồi, Thánh nữ khẽ vuốt ngang qua gò má Vinh Tuệ Khanh: “Con là hậu duệ duy nhất của nhà họ Quản chúng ta, thành tựu của con đã định trước là không ai bằng.”

Thánh nữ khen cô như vậy, Vinh Tuệ Khanh lại có chút ngượng ngùng, mặt đỏ lên, lắp bắp nói không ra lời.

“Ta đưa cô ta đi, sau đại điển thu nhận đệ tử ngày mai sẽ chính thức công bố xử lý đối với Ngụy Khanh Khanh. Con yên tâm, ta nhận cô ta vào chính là để chịu phạt thay con.” Thánh nữ truyền âm nói với Vinh Tuệ Khanh.

Vinh Tuệ Khanh nghe nhưng không hiểu, truyền âm hỏi: “Chịu phạt? Chịu phạt gì?”

Thánh nữ cười không nói, đưa Ngụy Khanh Khanh ngất xỉu trở về động phủ của mình.

Vinh Tuệ Khanh có hàng ngàn vạn suy nghĩ, tốn rất nhiều công sức mới tĩnh tẫm lại được, tu luyện cả đêm.

Ngày hôm sau là đại điển Vinh Tuệ Khanh vào thần điện Quang Minh, cũng là nghi thức thu nhận đệ tử cuối cùng của Thánh nữ Quản Khinh Sa.

Từ trên xuống dưới thần điện Quang Minh áo bào trắng tinh, đứng trước Tháp Thông Thiên, nhìn Thánh nữ và Thánh tử cúng bái thần Quang Minh.

Vinh Tuệ Khanh đứng ở nơi cao nhất của Tháp Thông Thiên, chờ thần Quang Minh đáp xuống, xác nhận thân phận đệ tử thần điện Quang Minh của cô.

Ngày này vốn trời đầy mây, âm u khắp trời.

Nhưng khi Thánh nữ và Thánh tử ngâm tụng xong, từ trong tầng mây lộ ra ánh mặt trời ngũ sắc, chiếu thẳng lên người Vinh Tuệ Khanh, tựa như đang đội lên đầu cô một chiếc mũ miện vàng.

Vinh Tuệ Khanh đứng trên đỉnh Tháp Thông Thiên, nhìn tầng mây bay bổng dưới chân mình, ánh mặt trời soi sáng quanh người mình, toàn thân trên dưới ấm áp giống như được nằm trong vòng tay mẹ, cảm thấy vô cùng an toàn và thư thái.

Tháp Thông Thiên cao vút trong mây, đệ tử bình thường của thần điện Quang Minh không nhìn thấy tình hình trên đỉnh tháp.

Nhưng Thánh tử, Thánh nữ và các chức vụ quan trọng của thần điện Quang Minh cũng đứng trên tầng mây rất cao, tận mắt nhìn thấy Vinh Tuệ Khanh tắm dưới ánh mặt trời, toàn thân giống như tỏa sáng, trong suốt đến mức khó tin được.

Thánh nữ và Thánh tử nhìn nhau, nghĩ mà sợ.

Trong lòng hai người đều có một suy nghĩ: may mà chưởng giáo không thể đích thân qua đây xem lễ, nếu không bí mật của Vinh Tuệ Khanh sẽ không giữ được…

La Thần nheo mắt, yên lặng đánh giá Vinh Tuệ Khanh ở trên đỉnh Tháp Thông Thiên.

Rốt cuộc hai người bọn họ cũng vào được thần điện Quang Minh.

Có vẻ như người ở đây không cố chấp phân biệt Nhân giới và Ma giới đến vậy.

Con đường sau này của bọn họ sẽ dễ đi hơn chút chứ?

Nghi thức cuối cùng của đại điển thu nhận đệ tử chính là kiểm tra dòng máu.

Quan luyện đan cầm con dao bạc nhỏ, trích một giọt máu tươi từ ngón tay của Vinh Tuệ Khanh, cung phụng trước thần Quang Minh, dùng đan dược đặc biệt của thần điện Quang Minh tiến hành kiểm nghiệm.

Đến buổi chiều mới có kết quả chứng minh Vinh Tuệ Khanh đều không có quan hệ với nhà họ Vinh và nhà họ Quản.

Chưởng giáo ở trong điện phủ sâu hun hút nghe thấy tin tức này, không hẳn là không thất vọng.

Chỉ còn lại một cái vỏ là Ngụy Khanh Khanh nữa thôi. Đáng tiếc cô ta có dòng máu của nhà họ Quản nhưng không có dòng máu của nhà họ Vinh. Nếu không hiệu quả sẽ tốt hơn.

Nhìn thân thể ngủ say của Thánh Giáo Tông, trong mắt chưởng giáo toát ra một tia tham lam. Thánh Giáo Tông không còn hồn thức, bản thân mình không có thân thể, chỉ cần mượn cái vỏ “tinh khiết” của Ngụy Khanh Khanh là hắn ta có thể chui vào thân thể của Thánh Giáo Tông rồi…

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.