Editor: Cookie Oh
"Em thật sự nghĩ kỹ rồi sao?" Kỷ Thừa Vũ nghiêm túc hỏi anh,"Thừa An, em biết rõ, nếu như em đụng phải những việc này, sẽ rất khó buông tay, nếu như có thể, anh hi vọng em vẫn có thể...... như vậy." Bình an, trải qua cuộc sống của người bình thường, mẹ hi vọng em như vậy mới đặt tên em như thế.
Kỷ Thừa An không lên tiếng, gõ tay lên tay vịn của chiếc ghế, cả người chìm trong bóng tối, vẻ mặt không rõ, hồi lâu, giọng nam trong trẻo lạnh lùng vang lên trong đêm tối: "Em không muốn giống mẹ."
Kỷ Thừa Vũ nghe vậy chấn động, vẻ mặt có chút khổ sở.
Đây là anh lần đầu tiên nghe thấy Kỷ Thừa An nhắc tới mẹ, anh cho rằng, anh đã quên.
"Anh biết rồi." Kỷ Thừa Vũ nói: "Nhưng em phải chuẩn bị sẵn sàng, thế giới kia, rất tàn khốc."
"Không sao," anh lạnh nhạt nói, "Có anh trai bên cạnh em, không phải sao."
Trong lòng Kỷ Thừa Vũ hơi chấn động, cố nén nước mắt trong mắt, thầm mắng mình một tiếng, người hơn ba mươi tuổi rồi, còn khóc cái gì chứ, nhưng rốt cuộc, em trai của anh, cũng chịu thừa nhận anh rồi.
Anh cố gắng nhiều năm như vậy, không uổng phí rồi.
"Ừ," Kỷ Thừa Vũ kiên định nói, "Có anh đây."
——— —————— —————— —————— —————— ——————
Kiều Tịch đi thuê nhà, ở lại mấy ngày, dùng điện thoại mới mua gọi về nhà.
Cha Kiều nhận điện, giọng vẫn lạnh lùng như trong trí nhớ: "Ai vậy?"
Chần chừ một chút, Kiều Tịch mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-tay-chiu-troi/2452938/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.