Edit: Yên Nguyệt, Hoa Hồ Điệp
Beta: Hoa Hồ Điệp
Từ công ty đến nhà ga lái xe ít nhất nửa tiếng, khi cô đến phía đông nhà ga mới có người nói cho Kiều Vọng hoá ra đây là cửa nhà ga phía tây.
Trong nhà xa hoa, Kiều Vọng nhìn thấy xe lửa thành phố A không xa quá, gọi Kiều Tịch hơn mười câu mới nhẹ giọng nói.
Bên kia trầm mặc một chút, nhưng không phản ứng kịp đối phương rốt cuộc nhận điện thoại, nhưng theo sau liền là một mảnh chửi rủa: "Cô như thế nào mới tiếp điện thoại! Cô ở đâu! Tôi chờ nửa tiếng rồi ! Mẹ nó cô nhanh lên đi! Có phải hay không cố ý muốn như vậy!"
Chửi đi, chửi đi... Kiều Tịch bĩu môi, trong lòng của bà ước chừng chỉ có một con gái.
Âm thanh Kiều Tịch nhàn nhạt: "Giao thông thành phố A luôn luôn không tốt, hơn nữa còn là chính bà đem sai địa chỉ cho tôi."
Bên kia mẹ Kiều không chút để ý lý do Kiều Tịch thoái thác: "bla bla bla...."
"Sợ nó gặp chuyện không may như vậy thì đừng gửi nó cho tôi, đừng làm tôi phiền toái."
"Ngươi nói cái gì! Nó là em của ngươi! Ta cho ngươi biết..."
Lười nghe nữa, Kiều Tịch thuận miệng tìm cái lấy cớ cúp điện thoại, mẹ Kiều
không ngừng gửi tới từng tin nhắn, Kiều Tịch nhìn thoáng qua, đơn giản là Kiều Vọng thích ăn cùng quần áo, cuối cùng từng câu uy hiếp cường thế.
Kiều Tịch thật không biết cô tự tin đến thế, cô chính là thật khổ, cô có thể làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-tay-chiu-troi/2452867/chuong-7-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.