Chương trước
Chương sau
Lễ Quốc khánh của năm 2013, thời tiết trong xanh, khắp phố lớn ngõ nhỏ đều treo cờ đỏ và một vài biểu ngữ chúc mừng ngày Quốc khánh.

Chiều tối là thời gian tan làm và tan học, trên đường Nhân Dân đột nhiên xảy ra một vụ tai nạn xe, vô số người bị thương và hôn mê được đưa vào bệnh viện.

 

Lâm Bạch Du cũng nằm trong số đó.

Nhưng cô cũng rất may mắn, chỉ là người qua đường bị đụng trúng một chút, bị cắt một vết trên cổ tay, nhưng không biết tại sao lại ngất đi.

Lâm Bạch Du đã tỉnh dậy từ mười phút trước. Cô nhìn chằm chằm cánh tay mình một lúc lâu, miệng vết thương dần dần nhỏ lại, sau đó biến mất.

Mấy y tá bận đến quay vòng vòng, cuối cùng cũng đến lượt Lâm Bạch Du. Khi nhìn thấy nốt ruồi đỏ giữa mi tâm của cô, y tá ngẩn ra một lúc.

“Đưa tay ra đây.”

Sau khi nhìn thấy cổ tay sạch sẽ không tì vết, cô ta ủa một tiếng: “Vết thương đâu rồi?”

Lâm Bạch Du nói một cách chắc chắn: “Chắc chắn là chị nhìn nhầm rồi, em không có bị thương.”

 

Y tá nghe thấy thì nửa tin nửa ngờ, nhưng tận mắt nhìn thấy thì là thật rồi: “Chẳng lẽ vụ tai nạn này nhiều người bị thương quá, mình nhớ nhầm rồi sao…”

Đợi cô ta đi xa rồi, Lâm Bạch Du mới thở phào một hơi.

Đây không phải là lần đầu tiên cô gặp tình trạng này.

Từ nhỏ đến lớn, căn bản Lâm Bạch Du chưa từng bị thương, nói chính xác hơn là cho dù có bị thương, miệng vết thương cũng sẽ biến mất rất nhanh.

Không chỉ là vết thương, mà còn bao gồm cả bệnh cảm và những bệnh khác.

Những chuyện kỳ lạ này vẫn luôn là bí mật của nhà họ Lâm, trước giờ không để cho người khác biết, Lâm Bạch Du cũng luôn cảm thấy đây là sự may mắn của cô.

Có khi cô là nữ chính của sảng văn, là con cưng của trời cũng nên.

Nhưng mà mới vừa rồi, suy nghĩ của Lâm Bạch Du đã thay đổi.

Bởi vì lúc trên đường đến bệnh viện, cô đã nằm mơ.

Ở trong mơ, cô không phải sống cuộc sống sảng văn, đoạn hình ảnh loé lên trong đầu cô hình như là cuộc sống khổ cực, cô là nữ chính của một câu chuyện đau khổ.

Cô không chỉ không còn giàu sang đẹp đẽ, phải sống trong một ngôi nhà nhỏ cũ nát.

Mà còn vô cùng thê thảm!

Người ta thường nói giấc mơ và hiện thực trái ngược nhau, đúng là rất trái ngược.

Ví dụ như trong hiện thực, bố mẹ của Lâm Bạch Du đều còn sống.

Nhưng trong mơ, lúc cô học tiểu học, bố mẹ cô vì ra tay làm việc nghĩa mà qua đời rồi.

Bởi vì tuổi còn nhỏ, vẫn chưa trưởng thành, gia đình bác cả bình thường chẳng mấy khi liên lạc xuất hiện, xử lý chuyện hậu sự cho bố mẹ Lâm Bạch Du, sau đó nhận nuôi cô, cũng lấy luôn tiền bồi thường.

Lúc đầu, Lâm Bạch Du tưởng rằng bọn họ là người tốt.

Sau đó, bọn họ mới lộ ra gương mặt thật.

Bởi vì chuyện làm việc nghĩa quên mình của bố mẹ cô, có giới truyền thông địa phương đến phỏng vấn Lâm Bạch Du, vẻ ngoài của cô vừa ngoan ngoãn vừa xinh đẹp, lại học giỏi, đa số người xem đều rất lương thiện, tự nguyện quyên góp cho cô.

Cả nhà bác cả cầm tiền quyên góp như lẽ dĩ nhiên.

Bởi vì tỉ lệ người xem và mức độ quan tâm rất cao, sau đó lại có một vài giới truyền thông đến muốn phỏng vấn, bác cả dường như nhìn thấy cơ hội phát tài.

“Tinh Tinh, tiền bồi thường của bố mẹ con không nhiều, sau này con còn phải sống, phải đi học, vì vậy khi mọi người hỏi con, con phải khóc, như vậy bọn họ mới cho con tiền.”

Bạch Du là biệt danh của Tinh Tinh, vì vậy nhũ danh của Lâm Bạch Du là Tinh Tinh.

Lâm Bạch Du cứ nghe thấy câu này, tận đến lúc cô học cấp ba.

Cả nhà bác cả nhìn thấy lợi ích, từ lúc bắt đầu đã không ngừng tiếp nhận phỏng vấn, sau đó khi độ nóng dần biến mất, ông ta bắt đầu chủ động tìm chương trình truyền hình, ép buộc Lâm Bạch Du tham gia.

Những chương trình này cũng không phải là chương trình tốt, Lâm Bạch Du trở thành công cụ kiếm tiền của bọn họ.

Nếu cô không khóc, thì sẽ bị nhỏ nước nhỏ mắt, hoặc là họ sẽ véo cô.

Đương nhiên số tiền được quyên góp đó chỉ có một phần nhỏ là đến được tay cô.

Lâm Bạch Du sờ đôi mắt xinh đẹp của mình, cô thích nhất là đôi mắt của mình, kết quả ở trong mơ, bởi vì cô khóc quá nhiều mà trở nên không còn nhìn rõ gì nữa.

Trong mơ, cô chịu nhục chịu khổ, muốn rời khỏi nhà bác cả.

Kết quả sau khi thi cấp ba xong, cô không thấy thông báo nhập học đâu, còn bị chị họ thay thế cô học đại học, còn cô thì vì đã đủ mười tám tuổi nên bị đuổi ra khỏi nhà bác cả.

Mắt của Lâm Bạch Du từ nhìn không rõ ràng, đến nhìn thấy cái gì cũng là đường nét mơ hồ.

Cô như vậy, vốn dĩ không cách nào sống bình thường được. Có thể nói là thê thảm đến cùng cực.

Có lẽ là vì quá thê thảm, nên cuối cùng sau đó cũng xuất hiện một vài chuyện tốt.

Ví dụ như mắt cô không bị hỏng hoàn toàn, mà khi Lâm Bạch Du nhìn không rõ đã được người ta nhặt về, hết lòng chăm sóc. Cô không nhìn thấy rõ dáng vẻ của người đàn ông đó, nhưng nghe thấy người ta gọi anh là anh Tuỳ.



Sau đó, cô thật sự bị mù, nhưng đã được làm phẫu thuật.

Nhưng mà chuyện tốt cũng chẳng kéo dài được bao lâu.

Bởi vì vừa mới phẫu thuật xong, còn đang trong giai đoạn hồi phục, Lâm Bạch Du đã bị cảnh sát cứu ra. Cả nhà bác cả lại xuất hiện lần nữa, nói là cô bị giam cầm.

Người đã cứu cô bị kết nhiều tội danh khác nhau, là một nhân vật phản diện.

Bởi vì anh là nhân vật phản diện, nên anh làm gì cũng là sai.

…Thật là thê thảm.

Lâm Bạch Du không cách nào xem nhẹ giấc mơ này, bởi vì cô thuận buồm xuôi gió mười bảy năm, chưa từng mơ thấy giấc mơ đáng sợ như vậy bao giờ.

Nghèo khổ! Còn bị mù lòa!

Lâm Bạch Du mở mắt ra, việc đầu tiên làm là mở túi xách ra, nhìn thấy mấy trăm tệ bên cạnh thẻ của trường thì mới yên tâm lại.

Cũng may, tiền vẫn còn ở đây.

Sau khi tóm lược nội dung của câu chuyện đau khổ trong mơ, Lâm Bạch Du vẫn luôn ôm thái độ nghi ngờ đối với một phần nội dung sai lệch đó.

Ví dụ như, lúc nãy cô đã thật sự tra ra được con phố Nam Hoè.

Từ khi dọn đến thành phố Phong Nam, Lâm Bạch Du chưa từng biết đến con phố này.

Lâm Bạch Du nghĩ đi nghĩ lại, ngồi lên xe bus số 39.

Cô đã tra tuyến đường, điểm cuối cùng của tuyến số 39 chính là phố Nam Hoè.

Lúc sắp đến nơi, hành khách trên xe bus đều là những bà cụ cầm thẻ người già ra ngoài mua rau, ai cũng không kiêng nể gì mà nhìn cô gái đang đứng.

Bọn họ đã ngồi tuyến đường này mấy chục năm rồi, trên cơ bản đều là quen biết lẫn nhau, chưa từng thấy nhà ai có họ hàng xinh đẹp như vậy.

Làn da của cô trắng đến chói mắt, đặc biệt là nốt ruồi ở giữa mi tâm kia, giống như búp bê trên tranh tết, như tiên nữ ngồi dưới Quan Âm vậy.

“Đến phố Nam Hoè rồi, mời xuống xe ở cửa sau.”

Lâm Bạch Du như trút được gánh nặng, mau chóng xuống xe.

Đập vào mắt cô là một con hẻm đổ nát, đầu hẻm có một cây hoè to, đây là con hẻm cũ, cũng có thể nói là khu dân nghèo.

Mấy căn nhà ở gần đầu hẻm mở rộng cửa lớn và cửa sổ, giàn ban công đưa ra bên ngoài phơi nắng, còn có thể nhìn thấy quần lót màu đỏ sặc sỡ.

Trong giấc mơ, nơi cô sống chính là nơi này.

Bây giờ, Lâm Bạch Du mặc váy công chúa mới toanh trắng tinh và đôi giày da nhỏ, đứng trên phiến đá xanh dơ bẩn, nhìn thấy hiện thực và trong mơ trùng khít, cảm thấy thật thần kỳ.

Thì ra thật sự có con phố Nam Hoè.

Lâm Bạch Du nhớ lại giấc mơ kia, cả nhà quỷ hút máu bác cả sống ở đây, cô được đưa đến đây nuôi dưỡng, ở trong thời gian sáu năm.

Chỉ là xem phim ở trong đầu cũng giống như cưỡi ngựa xem hoa vậy, cô không nhớ được những thứ quá chi tiết.

Lâm Bạch Du lướt mắt nhìn đầu phố Nam Hoè, có bà cụ đang rửa rau, mẹ chồng nàng dâu đang cãi lộn, hai mẹ con đang đánh nhau…

Tất cả đều trùng khớp với những người trong giấc mơ.

Giống như trong hiện thực này, chỉ có một mình cô là khác đi, thoát khỏi con phố Nam Hoè.

Đến tiệm tạp hoá của đầu hẻm cũng có.

Lúc này trong tiệm tạp hoá, ngoại trừ Vương Quế Hương mà Lâm Bạch Du từng thấy trong mơ ra, còn có một người đàn ông đeo dây xích vàng.

“Cái này thật sự có thể lên tivi sao?”

Ánh mắt của Lâm Bạch Du rơi lên mặt Vương Quế Hương, sau đó lại nhìn cái khay hoa văn lộn xộn trong tay người đàn ông.

Gần đây có một chương trình giám định vật quý đang rất hot, không ít người lấy vật di truyền nhà mình ra, cầu mong đó là đồ cổ có giá trị mấy chục triệu.

Cũng có người lợi dụng những chuyện này là giả danh lừa lọc, trong nhà Vương Quế Hương có một cái khay thời Dân quốc, bị kẻ lừa đảo gạt mất như vậy.

Sau này hàng xóm trong phố Nam Hoè nhìn thấy mâm của nhà họ Vương trên tivi, nhưng mà lúc đó nó đã trở thành vật sở hữu của tên lừa đảo rồi.

“Đương nhiên rồi, chỉ cần chuyên gia giám định là đồ cổ, cô sẽ phát tài.” Người đàn ông thề thốt nói: “Cô đồng ý là được.”

“Đồng…”

“Chú có thẻ công tác không?” Lâm Bạch Du bước vào tiệm tạp hoá: “Thím Vương, thím phải chắc chắn anh ta là nhân viên của chương trình mới được.”

Vương Quế Hương vừa nhìn thấy là một cô gái xinh đẹp lạ mặt, không nghĩ đến việc tại sao cô lại quen biết mình: “Đúng đúng đúng, thẻ công tác.”

Người đàn ông nhìn Lâm Bạch Du, vẻ mặt không vui, giơ dây chuyền vàng lên: “Tôi cần phải lừa gạt các người sao? Xem coi đây là cái gì! Tôi mà phải gạt người sao!”

Lâm Bạch Du nâng cằm lên: “Vậy chú cho chúng tôi xem thẻ công tác đi.”

“Còn nữa, chú à, sợi dây chuyền trên cổ chú đã bay màu rồi.”

Vương Quế Hương trừng to mắt, quả nhiên là nhìn thấy trên hạt châu lộ ra một phần màu đen: “Là giả!”



Bà ấy nắm lấy cái mâm giật về, vì động tác này mà thịt trên mặt rung lên, đối phương đang sững sờ nên không so được với sức lực của bà ấy.

“Chương trình gì chứ, không tham gia không tham gia!”

“Cô mới bay màu đấy!” Người đàn ông hoảng loạn buông tay ra, thấy việc tốt bị phá ngang, lại thấy Lâm Bạch Du dường như chỉ là một đứa học sinh, tay ông ta đưa lên: “Lo chuyện bao đồng!”

“Thím Vương.”

Người đàn ông chỉ cảm thấy sau lưng có một làn gió thổi qua, cánh tay đang định huơ ra dừng lại giữa không trung.

Lâm Bạch Du quay đầu qua.

Chàng trai đứng ở trước cửa có đường nét gương mặt mạnh mẽ, quần áo bị đổi màu, anh nhìn người đàn ông đeo dây chuyền vàng một cái, bước vào tiệm tạp hoá.

Ánh chiều tà lúc hoàng hôn rọi lên mặt anh, rõ ràng là màu sắc ấm áp, nhưng Lâm Bạch Du lại nhìn thấy sự lạnh nhạt và vô cảm trong mắt anh, mang theo cảm giác xa cách lạnh lẽo. Nếu bạn có đọc truyện ở trang copy xong cũng nhớ qua Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch tụi mình nữa nhé.

Vương Quế Hương hỏi: “Muốn mua gì?”

“Băng keo cá nhân.”

Lâm Bạch Du cảm thấy giọng nói này rất quen tai, giống như đã nghe qua ở đâu đó.

“Lại là băng keo cá nhân, cứ cách hai ba ngày cậu lại bị thương, sao lại không dứt được thế.” Vương Quế Hương nói kháy, lấy ra một hộp băng keo cá nhân: “Lần này lại bị thương ở đâu?”

“Cánh tay.”

“Nói rồi đó, chỗ của tôi không cho nợ đâu đó.”

Lâm Bạch Du nhìn thấy chàng trai đặt một đồng tiền lên tủ.

Vương Quế Hương nhét vào, đổi giọng: “Ngày mai cậu giúp tôi trông tiệm nửa ngày là được.”

Lúc rời khỏi tiệm tạp hoá, chàng trai và Lâm Bạch Du chạm mắt nhau.

Anh nhìn một cái, ánh mắt cố định trên mi tâm cô vài giây.

Một người rạng rỡ tươi đẹp như cô không hòa nhập với nơi này.

Lâm Bạch Du vô thức lùi ra sau một bước, nhìn anh cầm băng keo cá nhân rời đi, biến mất trong con hẻm bẩn thỉu.

Còn tên lừa đảo lúc nãy còn muốn ra tay đánh người đã nhân lúc bọn họ không để ý mà chạy mất rồi.

“Thím Vương, thím thật là tốt bụng.” Lâm Bạch Du quay lại.

Trong mơ, tiệm tạp hóa cũng là nơi cô thường hay ghé qua.

Chỉ là hôm nay là lần đầu tiên nhìn thấy trong hiện thực, thế mà cô lại không hề có chút cảm giác xa lạ, giống như đã quen biết Vương Quế Hương từ rất lâu rồi vậy.

“Nói linh tinh! Con có khen thím thím cũng không cho nợ đâu!” Vương Quế Hương từ chối lời đánh giá này, đột nhiên nhớ ra: “Sao con biết thím họ Vương?”

Lâm Bạch Du cũng không thể nói, con quen biết thím ở trong mơ.

Cô tìm đại cái cớ: “Con đến đây tìm họ hàng trước đây, trước kia có nghe nói qua về thím, nhưng không biết họ có còn ở đây hay không.”

Vương Quế Lâm không hề nghi ngờ: “Thím quen biết hết những người ở đây, con nói thử xem.”

“Thím có biết Lâm Hữu Chí không?”

“Chưa nghe qua.”

Lâm Bạch Du đổi chủ đề khác: “Không phải ở nhà số 54 sao?”

Vương Quế Hương lắc đầu: “Người ở nhà số 54 không phải là họ Lâm, mà là họ Tuỳ.”

Cái họ này khiến Lâm Bạch Du nghĩ đến một người khác.

Một người đàn ông có nhiều tiền án, nhưng lại là người đưa tay ra cứu vớt cô, anh bị miêu tả thành nhân vật phản diện, xấu xa như vậy, vậy có lẽ ở trong hiện thực anh rất tốt. Nếu bạn có đọc truyện ở trang copy xong cũng nhớ qua Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch tụi mình nữa nhé.

Vương Quế Hương quan sát chiếc váy cô đang mặc trên người không phải là váy bình thường, cũng không biết từ lúc nào mà nhà họ Tuỳ lại có một người họ hàng giàu có như vậy.

“Con là họ hàng của nhà đó sao? Thím khuyên con đừng nên qua đó thì hơn.”

Bà ấy đè thấp âm lượng: “Nhà họ đều không phải là người tốt.”

Cũng không biết tại sao, Vương Quế Hương rất thích cô bé mới lần đầu gặp này, phố Nam Hoè làm gì có cô bé nào ngoan ngoãn như vậy chứ.

“Có nhìn thấy cậu trai mới mua băng keo cá nhân vừa rồi không, chính là một ví dụ đó, cậu ấy bị ngược đãi rất dữ dội.” Vương Quế Hương khinh thường nói: “Tuỳ Khâm có thể sống được cũng chẳng dễ dàng.”

Nghe thấy cái tên này, Lâm Bạch Du ngẩn người.

Cùng tên với nhân vật phản diện trong giấc mơ của cô.

Thật trùng hợp.

“Cầu cho em luôn luôn bình an, cho dù thế giới có sụp đổ.”

 

------oOo------

 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.