Ánh mắt của Tuỳ Khâm chỉ dừng lại trên mặt Lâm Bạch Du một giây.
Cô nữ sinh đột nhiên xuất hiện bên cạnh anh, quan tâm quá mức như vậy, chẳng qua chỉ là vì gương mặt của anh mà thôi, không có khả năng nào khác.
Anh đã quen với việc này rồi.
So với người khác, có lẽ cô biết nhiều hơn một chút, cũng biết được một mặt khác của anh.
Nhưng rất nhanh thôi, cô sẽ vì sợ hãi và chán ghét mà bỏ đi.
Dù là ai cũng như vậy, sẽ không có ngoại lệ.
Phương Vân Kỳ nhận lấy quyển sách, lại bị Tề Thống kéo ra, không dễ gì mới ngồi vững, lại nghe thấy câu trả lời của Tuỳ Khâm.
Giống như đang trả lời cậu ấy, cũng giống như đang trả lời Tề Thống.
“Có phải không, có phải không.” Phương Vân Kỳ vỗ Tề Thống một cái, quay sang Lâm Bạch Du: “Bạn học Lâm, cậu giỏi quá, làm sao nghe ngóng được vậy?”
Vừa theo đến tận cửa nhà, vừa chuyển lớp vào học cùng lớp.
Bây giờ đến thông tin dị ứng phô mai chỉ có anh em với nhau mới biết mà cô cũng biết được.
Lâm Bạch Du đè lại nhịp tim: “Tôi đoán.”
Phương Vân Kỳ không tin: “Chuyện này mà cũng đoán được, cậu đoán bằng cách nào vậy.”
Lâm Bạch Du chậm rãi nói: “Tôi có quen một người, anh ấy cũng không ăn phô mai, bởi vì bị dị ứng, nên tôi mới thuận miệng hỏi thôi.”
Gương mặt của cô rất có sức thuyết phục.
Hơn nữa, những gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-tat-se-phu-ho-anh/2827497/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.