Giấc mơ của Lâm Bạch Du về cô và Tùy Khâm chỉ là vở kịch một vai của chính cô mà thôi.
Cô không biết sau này Tùy Khâm có mơ thấy mình hay không, nếu có thì sẽ khác với giấc mơ của cô thế nào.
Cô cảm thấy mơ hồ, Tùy Khâm cũng vậy, anh không hiểu tại sao cô lại muốn mình mơ thấy cô. Trong mắt anh, đó càng giống như một cái cớ hơn.
Anh buông rèm mi: "Sau này đừng gửi nữa."
Lâm Bạch Du: "Tôi nói rồi."
Nam sinh tóc đen “xùy” một tiếng: "Ác mộng cũng tính?"
Đôi mắt xinh đẹp của Lâm Bạch Du hơi mở to: "Tính chứ!"
Trên thế giới này có một người xuất hiện trong giấc mơ của cô, lại gặp ác mộng giống y cô, xác suất xảy ra chuyện này nhỏ biết chừng nào.
Tùy Khâm sẽ là người đó chứ?
Đôi mắt phượng của Tùy Khâm khẽ nheo lại ra chừng cân nhắc, một lúc sau, anh dựa lưng vào ghế, nhìn cô chăm chú bằng ánh mắt chẳng chút gợn sóng: "Được."
Mặc dù cuộc mua bán này có vẻ không được công bằng cho lắm.
Nhưng mơ về một người là điều rất khó đối với anh.
Lâm Bạch Du tự hỏi, với tính cách của Tùy Khâm, đêm nay về nhà anh có cố mơ thấy mình thật không nhỉ, trông anh vẫn bình tĩnh vậy mà.
"Sao cậu lại cứ muốn cậu ấy mơ thấy mình?" Tần Bắc Bắc tò mò hỏi.
"Cậu đã bao giờ mơ thấy một người con trai cậu không hề quen biết chưa?" Lâm Bạch Du hỏi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-tat-se-phu-ho-anh/2826730/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.