Nghe thấy câu nói này của Tùy Khâm, Hoàng Hồng Anh đương nhiên cũng không nói ra ra được mấy chữ “Mày có bị điên không”, bà ta dựa người vào tường, gương mặt biến sắc.
Vốn dĩ có lúc bà ta thấy sợ ánh mắt của thằng nhóc này, tối hôm nay thì hay ho rồi, trên mặt nó còn xuất hiện thêm vết thương thế này.
Hoàng Hồng Anh là kiểu người bắt nạt kẻ yếu nhưng lại sợ hãi kẻ mạnh, bà ta trừng mắt hung hăng liếc nhìn Tùy Khâm, vội vã xoay người đi về phòng, tim đập mạnh thình thịch.
“Tùy Hữu Chí! Tùy Hữu Chí!” Bà ta véo lấy người đàn ông đang ngủ như chết kia.
Lúc này Tùy Hữu Chí mới uể oải mà đáp lại: “Ban đêm ban hôm mà bà ồn ào cái gì vậy?”
Hoàng Hồng Anh nào có thấy buồn ngủ, vừa nghĩ đến dáng vẻ Tùy Khâm đối mặt với mình vừa nãy thì đã thấy vô cùng sợ hãi: “Thằng nhóc kia đánh nhau rồi!”
Tùy Hữu Chí: “Đánh nhau thì có liên quan gì đến bà?”
Hoàng Hồng Anh: “Trên mặt nó rất đáng sợ.”
Tùy Hữu Chí cũng chẳng hề mở mắt.
Hoàng Hồng Anh lại nói thêm vài câu, nhưng lại nhận ra một chữ ông ta cũng không nghe vào tai, bà ta lại đi xuống giường, đi đến cửa phòng sau đó lắng tai nghe động tĩnh bên ngoài.
Ánh đèn trong nhà vệ sinh đã được tắt đi, tiếng bước chân cũng biến mất hẳn.
Sáng sớm ngày hôm sau, Hoàng Hồng Anh gọi Hoàng Trạch thức dậy, dặn dò nói: “Con đừng có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-tat-se-phu-ho-anh/2826718/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.