Ngày hôm sau, Lâm Bạch Du nhìn thấy Tần Bắc Bắc đã thay một chiếc mũ mới.
Hôm nay, cô ấy đang đội một chiếc mũ bucket, khuôn mặt nhỏ nhắn được che lấp bên trong đó, nếu cô ấy cúi đầu, thì nhìn sơ qua sẽ không biết đó là cô ấy.
Khi Phương Vân Kỳ nhìn thấy thì có hơi sững sờ, còn tưởng rằng là bạn học lớp khác: “Bạn học, chủ nhân của vị trí này tính khí rất nóng nảy, cẩn thận cậu ấy sẽ tức giận đấy.”
“Phương Vân Kỳ!” Tần Bắc Bắc quay đầu lại: “Tôi nóng tính à?”
“??”
Phương Vân Kỳ hiểu kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, lập tức phủ nhận lời vừa rồi của mình: “Cậu nghe lầm rồi, tớ nói là người sau lưng cậu ấy mà.”
Những lúc như thế này, anh em là dùng để chắn bão.
Tùy Khâm chỉ lười biếng liếc nhìn, không thèm để ý tới cậu ấy.
Lâm Bạch Du cảm thấy Tần Bắc Bắc và Phương Vân Kỳ giống như một đôi hề, mới nói được vài ba câu đã cãi nhau rồi, Phương Vân Kỳ không giỏi ăn nói, rất dễ đắc tội Tần Bắc Bắc.
Trong lúc hai người bọn họ đang dây dưa với nhau, cô quay đầu lại hỏi: “Tùy Khâm, đêm qua cậu có nhìn thấy những vì sao không?”
Lâm Bạch Du đã phải nhìn lên trời chụp rất lâu mới chụp được, bởi vì bây giờ trong thành phố ban đêm cũng rất khó nhìn thấy được các ngôi sao.
Tùy Khâm gật đầu: “Thấy rồi.”
Lâm Bạch Du nói: “Vậy cậu có giấc mơ đẹp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-tat-se-phu-ho-anh/2826694/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.