Ngắm sao xong, Tùy Khâm dẫn Lâm Bạch Du rời khỏi sân bóng rổ. Đây là lần đầu tiên mà nửa đêm mười hai giờ Lâm Bạch Du vẫn còn ở bên ngoài, cô chỉ hơi sợ một chút, không biết giờ mẹ đã ngủ chưa.
Lúc đầu cô tưởng rằng họ sẽ cùng đi bộ về, vừa khéo tâm sự với nhau lâu thêm một chút, không ngờ Tùy Khâm mượn được xe đạp của chú Kim.
Lâm Bạch Du nhớ tới trong mơ, nhiều năm về sau, xe đạp cho thuê có mặt ở khắp nơi.
Tùy Khâm chân dài, ngồi trên yên xe, chân vẫn còn sải dài một đoạn, một tay vịn ghi đông, nghiêng người lại: “Lên đi.”
Lâm Bạch Du chậm rãi ngồi lên, hỏi: “Cậu biết chở không?”
Tùy Khâm tuỳ tiện nói một câu: “Không biết.”
Lâm Bạch Du tin là thật: “Vậy hay là đi bộ về đi?”
Giọng cô hoảng hốt nghe rất vui, Tùy Khâm buồn cười hỏi: “Đi bộ đến sáng mai, vừa khéo đến trường luôn phải không?”
“…”
“Ngồi chắc nhé.”
Tùy Khâm khom lưng, từ góc nhìn của Lâm Bạch Du, người Tùy Khâm thon gầy, áo khoác đồng phục bên dưới cũng rộng thùng thình.
Trong lòng cô thấy khó chịu.
Trong gia đình như thế, chắc chắn Tùy Khâm không được ăn uống tử tế.
Trước đó, cô bảo Tùy Khâm chuyển ra ngoài, Tùy Khâm không đồng ý, anh cũng không muốn để cô nuôi ba bữa một ngày.
Lâm Bạch Du nắm chặt áo Tùy Khâm: “Được rồi.”
Tùy Khâm không nhúc nhích mà hỏi: “Yên tâm vậy à? Không sợ tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-tat-se-phu-ho-anh/2826677/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.