Lâm Bạch Du đóng cửa lại, đi vào nhà, cô không dám làm càn, túm một góc ống tay áo của Tùy Khâm, dẫn anh vào phòng khách, Liễu Phương vào lại trong bếp.
Hai người ở trong căn hộ không lớn không nhỏ.
Diện tích căn hộ nhỏ này không như nhà ở phố Nam Hòe. Nhà ở phố Nam Hòe rộng rãi, lại bình thường, phòng của Tùy Khâm là phòng bé nhất.
“Đây là phòng ngủ của tôi, bên cạnh là phòng vẽ.” Lâm Bạch Du hỏi: “Cậu chưa thấy phòng vẽ bao giờ phải không?”
Cô mở cửa ra.
Phòng vẽ không rộng nhưng sắp xếp khéo léo, mở cửa ra, đập vào mắt trước tiên là bức tranh màu nước Lâm Bạch Du vẽ buổi sáng.
Trong tiệm ngoài tiệm.
Tùy Khâm nhận ra.
Lâm Bạch Du không vẽ người.
Tùy Khâm đảo mắt nhìn quanh phòng xếp đầy giấy và mùi thuốc màu, màu sắc đa dạng, ngoài ra còn có một bức tranh nhỏ bày trên bàn.
Là tranh vẽ cá voi.
Thấy Tùy Khâm xem tranh cá voi, tim Lâm Bạch Du đập dồn, nguyên gốc của tranh này là ý tưởng của Tùy Khâm, hiện tại chính chủ ở ngay đây.
Tùy Khâm dời mắt nhìn đi chỗ khác.
Lâm Bạch Du thở phào nhẹ nhõm.
Tùy Khâm liếc nhìn: “Cậu hoảng hốt gì vậy?”
Lâm Bạch Du: “... Tôi đâu có hoảng hốt gì.”
Tùy Khâm cúi xuống nhìn cô vài giây, không vạch trần lời nói dối của cô, bởi vì kỹ xảo của cô quá vụng về trước mắt anh.
Lâm Bạch Du nói sang chuyện khác: “Tùy Khâm, cậu chuyển qua nhà tôi ở nhé?”
Ban nãy vào nhà, Tùy Khâm đã liếc nhìn bố cục trong nhà, biết căn hộ này bao lớn, giờ còn rõ ràng hơn. Anh chuyển tới thì đương nhiên sẽ phải cải tạo lại.
Có khả năng nhất chắc là phòng vẽ. Nếu bạn có đọc truyện ở trang copy xong cũng nhớ qua Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch để tụi mình có động lực hoàn thêm nhiều bộ nữa nhé.
“Không muốn.”
Thêm anh vào ở thì nhà sẽ chật.
Lâm Bạch Du hơi thất vọng, không sao, cô vẫn còn phương án dự bị, thuê cho Tùy Khâm một phòng, có khi anh càng thoải mái hơn.
Nhà họ Lâm không có thói quen ăn không nói ngủ không nói, bình thường Liễu Phương và Lâm Bạch Du đều sẽ nói chuyện của mình, hôm nay thì khác.
Liễu Phương chuẩn bị một bàn đồ ăn, bà còn lo lắng không hợp khẩu vị của Tùy Khâm mà không biết thực ra lúc này Tùy Khâm đang kinh ngạc và nghi hoặc.
Bởi vì, đồ ăn hoàn toàn hợp khẩu vị của anh.
Chuyện này không thể nào là do Liễu Phương chưa gặp anh lần nào, chỉ có thể là do Lâm Bạch Du.
Vốn Tùy Khâm nửa tin nửa ngờ về giấc mơ cô nói nhưng nhiều chuyện như vậy góp lại với nhau đã đủ thuyết phục anh.
Chuyện di dời thương tổn còn có thể thì mơ thôi có gì lạ.
Mãi tới khi cơm nước xong, Liễu Phương mới nói vào chuyện chính: “Bác nghe Tinh Tinh nói, trước đây những thương tích của Tinh Tinh đều chuyển sang cho con phải không?”
Tùy Khâm dạ một tiếng.
Liễu Phương hỏi: “Bác xem được không? Không được cũng không sao.”
Lâm Bạch Du thót tim: “Mẹ...”
Tùy Khâm nói: “Được ạ.”
Anh như thể không có chuyện gì, bóc băng gạc ra, vết sẹo đang mờ dần xuất hiện trên khuôn mặt khôi ngô của anh.
Ngón tay Liễu Phương run run, bà nhìn về phía Lâm Bạch Du.
Vết sẹo này đang lành lại rồi, lúc mới bị, nó đáng sợ cỡ nào, xuất hiện trên mặt con gái bà sẽ đáng sợ ra sao.
Liễu Phương hít vào một hơi: “Bác sĩ nói như thế nào, có để lại sẹo không?”
Lâm Bạch Du nói: “Không chắc ạ, con mua thuốc mờ sẹo rồi, chắc là sẽ có chút ít tác dụng, cảm giác nó mờ đi rồi.”
Cô lại gần, hai hôm nay cô không kiểm tra.
Nhìn động tác không hề kiêng dè của con gái, sự chú ý của Liễu Phương phân tán đi một chút, hai đứa bé này thân thiết hơn bà nghĩ.
Điều này thật thần kỳ.
Một người bị hại lại ôn hòa với kẻ đầu sỏ gây ra thương tích cho mình như vậy.
Tùy Khâm ngước mắt liếc nhìn Liễu Phương.
Đáng ra anh không nên cho Lâm Bạch Du tới gần, nhưng ngón tay anh đặt trên chân, không từ chối.
“Trông nhạt hơn trước rồi, cũng thu nhỏ lại rồi.” Lâm Bạch Du vui mừng: “Tùy Khâm, chắc chắn cậu sẽ không bị sẹo đâu.”
“...”
Liễu Phương nói: “Tinh Tinh, mẹ muốn nói chuyện riêng với Tùy Khâm.”
Lâm Bạch Du nhìn mẹ rồi lại nhìn về phía Tùy Khâm trầm mặc ít nói, mặc dù không muốn lắm nhưng cô vẫn rời khỏi phòng khách.
Trong suy nghĩ của Tùy Khâm, chắc hẳn Liễu Phương sẽ hỏi anh muốn được đền bù thế nào.
Nhưng không phải. Liễu Phương hỏi là: “Lần đầu tiên con phát hiện vấn đề là lúc mấy tuổi?”
Tùy Khâm cụp mắt: “Ba tuổi.”
Ở tuổi đó, bình thường trẻ con sẽ không nhớ được nhưng anh thì khác, anh nhớ rõ trên người bỗng có một vết thương do va đập.
Anh bỗng nhiên nghĩ, Lâm Bạch Du hơn hai tuổi khi đó bị đụng đau chắc là sẽ khóc nhè.
Ngay cả Liễu Phương cũng không nhớ hồi ba tuổi Lâm Bạch Du từng bị thương vì chuyện gì. Bởi vì từ lúc Lâm Bạch Du còn là trẻ sơ sinh, bà đã phát hiện ra điểm bất thường của con.
Cho nên lúc Lâm Bạch Du ba tuổi, bà đã quen với chuyện vết thương của con gái biến mất, đương nhiên sẽ không nhớ cô bị gì ở tuổi đó.
Nhưng đối mặt với thiếu niên trước mắt, tâm trạng Liễu Phương nặng nề.
Mới ba tuổi đã phải nhận những vết thương không đáng có.
Nếu là con của bà, bà chắc sẽ phát điên, đi khắp các bệnh viện hỏi cho rõ xem đó có phải là bệnh có thể chữa hay không, chứ không phải không cách nào ngược dòng tìm hiểu.
Liễu Phương tỉnh táo lại, mở miệng: “Tùy Khâm, bác không có cách nào giải quyết chuyện này, bác chỉ có thể cố gắng để Tinh Tinh ít bị thương hết sức có thể.”
“Những tổn thương con từng chịu bác biết chắc con cũng không muốn, bác muốn nói với con một câu cảm ơn.”
“Mặc dù nói ra có lẽ hơi khó nghe, có lẽ máu lạnh nhưng bác hy vọng sau này con không sống trong oán hận.”
“Con còn nhỏ, hiện tại bác là bậc bề trên, đương nhiên không thể ức hiếp con được nhưng bác thấy hẳn là con cũng có ý kiến riêng của bản thân, con có thể nói với bác bất kỳ điều gì.”
Trong lòng Tùy Khâm bỗng bình tĩnh lại.
“Chuyện gì cũng được ạ?” Anh nhíu mày.
“Ngoại trừ chuyện bác không làm được.” Liễu Phương bất ngờ về tính cách của anh.
Tùy Khâm lạnh nhạt nói: “Tạm thời không có ạ.”
Bởi vì những điều đó là suy nghĩ của anh trước đây, hiện tại anh không phải Tùy Khâm trước đây, suy nghĩ cũng thay đổi.
Liễu Phương nói: “Chuyện gì bác có thể làm thì bác sẽ cố hết sức.”
Tùy Khâm lắc đầu: “Không có ạ.”
Một người mẹ như bà thì có thể làm gì.
“Vậy bác nói vậy.” Liễu Phương nói: “Tinh Tinh nói tình hình trong nhà con không tốt lắm, con chuyển qua nhà bác ở đi, lớp mười hai là thời kỳ nước rút rồi.”
“... Không cần đâu ạ.” Mới vừa từ chối con gái, lại tới mẹ.
“Không cần lo lắng đâu ạ.”
Tùy Khâm liếc về phía phòng ngủ phụ, anh đoán lúc này chắc chắn Lâm Bạch Du đang nghe lén đằng sau cửa, hơn nữa còn hy vọng anh đồng ý.
Trong lòng anh thấy buồn cười, lạnh nhạt nói: “Không thích hợp ạ.”
Liễu Phương: “Chẳng có gì không thích hợp cả.”
Cuối cùng Tùy Khâm cũng biết tính cách của Lâm Bạch Du làm sao mà có, nhưng anh lại không thể nói với bề trên như với Lâm Bạch Du.
“Bác à, cháu là con trai.”
Liễu Phương bỗng nhiên thấy thích thiếu niên này. Nếu bạn có đọc truyện ở trang copy xong cũng nhớ qua Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch để tụi mình có động lực hoàn thêm nhiều bộ nữa nhé.
Biến tiến biết lùi như vậy, còn biết nghĩ cho họ.
Sao trên đời lại có đứa bé lương thiện như vậy chứ. Chịu tai bay vạ gió mười bảy năm mà vẫn trong sáng như vậy.
Liễu Phương nhớ lại chuyện mấy hôm trước… Khoan đã, không ổn.
Bà có nghĩ thử tới khả năng Tùy Khâm cố ý dụ dỗ con gái bà, sau đó vứt bỏ để trả thù nhưng bà tin khả năng cậu bé này thật lòng hơn.
Nhưng, Liễu Phương vẫn phải cẩn thận, bởi vì đây là con gái của mình.
Lâm Bạch Du chỉ nghe thấy Tùy Khâm từ chối, cô thở dài.
Đoạn nói chuyện sau đó cô không nghe thấy, chắc chắn là hai người cố ý.
“Tùy Khâm, bác hy vọng con có thể không thẹn với mình.”
“Đồng thời, hứa hẹn của bác có hiệu lực vĩnh viễn, con có thể nghĩ lại rồi lại nói với bác, nếu có thể thực hiện được, bác sẽ không bội tín.”
“Đúng rồi, lần sau trước khi rủ Tinh Tinh đi đâu, nói trước với bác một tiếng được không?”
“Sau này nhớ thường xuyên tới chơi.”
Lúc rời khỏi nhà họ Lâm, trong đầu Tùy Khâm vẫn còn quanh quẩn lời của Liễu Phương.
Câu nhắc nhở trước đó có ý gì, anh dường như hiểu hơn ai hết, bà đang khuyên anh.
Lâm Bạch Du hỏi: “Mẹ nói gì với cậu vậy?”
Cô lược bớt chữ “tôi” đi, khiến Tùy Khâm có cảm giác “cũng là mẹ mình” vậy.
Tùy Khâm hỏi lại: “Cậu không nghe thấy à?”
Lâm Bạch Du trừng mắt to: “Không.”
Tùy Khâm nói vờ như bình thường, vẻ mặt hờ hững: “Vậy chứng tỏ là chuyện cậu không nên nghe.”
Lâm Bạch Du không muốn nghe câu trả lời này.
Trạm xe buýt đối diện tiểu khu có một chiếc vừa khéo chạy tới, trong xe không đông người, hai người ngồi xuống hàng sau.
Lâm Bạch Du hỏi: “Cậu về định nói với người nhà thế nào?”
Tùy Khâm lãnh đạm nói: “Họ không phải người nhà tôi.”
Xưa nay anh và nhà Tùy Hữu Chí không phải người nhà.
Lâm Bạch Du cho là anh hận cách đối xử của họ: “Vậy cậu càng nên chuyển đi mới phải, thuê một căn đi, Tùy Khâm, cậu đừng từ chối.”
Cô không biết rằng sau khi hiểu rõ quan hệ gia đình của anh, toàn bộ hiểu biết của cô về anh sẽ thay đổi.
Tùy Khâm ngoảnh mặt sang nhìn cô gái bên cạnh.
Cô nhìn anh đầy chờ mong, sợ anh lại từ chối một lần nữa: “Cậu rời khỏi nhà đó, sau này chúng ta cùng đi học, cậu giám sát không để tôi bị thương, thời gian dư ra, cậu làm chuyện cậu thích.”
Trái tim Tùy Khâm hơi hạ xuống, dường như có muôn lời muốn nói.
“Thuê phòng không tốn tiền sao?” Anh hỏi.
“Tôi có tiền mà.” Lâm Bạch Du cười mỉm: “Tôi vẽ tranh rất lợi hại.”
Tùy Khâm nhớ tới gian phòng nhỏ đầy tranh và bàn tay nhỏ trắng trẻo của cô, đôi tay này được sinh ra để vẽ tranh.
Đoạn đường còn lại, hai người đều không nói gì nữa.
Lâm Bạch Du nhìn khách lên xuống xe, lúc đi qua Minh Nghệ, có vài bạn nam lên xe nhìn thấy cô trong sáng như anh đào tháng ba.
Tiếc là có một thiếu niên ngồi ngay bên cạnh cô rồi, họ chỉ có thể ngồi đối diện.
Họ tới ghế đối diện, ánh mắt sáng lên, sắp xếp câu từ định bắt chuyện, có một bạn nam không may làm lỏng tai nghe, tiếng nhạc vọng ra.
“Tìm một ngôi sao, đặt tên em cho nó. Tình yêu của anh truyền đi bằng năm ánh sáng, phi hành vì yêu, thoát khỏi nhiệt tình của lực hút trái đất. Anh ở trong môi trường vũ trụ không trọng lực, đáp xuống vì em…”
Dây tai nghe rơi dưới chân Lâm Bạch Du, sau khi xe chạy đi, bạn nam đầu đinh vịn người bạn lắc la lắc lư, cố ý nói: “Bạn học à, có thể nhờ cậu nhặt giúp được không?”
Cậu ta đã nghĩ sẵn, đợi cô nhặt lên thì sẽ nói cảm ơn, mời uống trà sữa, cứ thế tiếp diễn…
Lâm Bạch Du cũng không để ý chút chuyện nhỏ này.
Tùy Khâm không hề tỏ thái độ gì, nhìn một cái là thấy rõ mục đích của họ.
Lâm Bạch Du đang định xoay người, trên vai bỗng thấy là lạ.
Hơi nặng.
Tùy Khâm nhích lại gần cô, tựa đầu lên vai cô.
Lâm Bạch Du hơi quay đầu lại, cọ mặt vào mái tóc đen của anh, thoáng trông thấy đôi mắt nhắm nghiền của anh…
Hình như Tùy Khâm ngủ thiếp đi rồi. Nếu bạn có đọc truyện ở trang copy xong cũng nhớ qua Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch để tụi mình có động lực hoàn thêm nhiều bộ nữa nhé.
Có lẽ hôm nay quá mệt.
Họ chưa từng gần nhau như vậy bao giờ. Ý thức về khoảng cách của Tùy Khâm rất mạnh, Tùy Khâm không kháng cự cô nhưng hầu như luôn giữ lòng phòng bị với tất cả mọi người.
Dẫn cô đi ngắm sao đã là chuyện rất bất ngờ rồi.
Cho nên hiện tại, chắc chắn là ngủ thiếp đi mới không đề phòng như vậy.
“Ôi, ngủ rồi.”
Lâm Bạch Du nhìn sang đối diện, xin lỗi lắc đầu: “Xin lỗi.”
Hiện tại tai cô không nghe thấy bài hát mà chỉ nghe thấy tiếng hít thở nhẹ nhàng của Tùy Khâm, da gáy cô nóng rần lên.
Nhịp tim của Lâm Bạch Du đập dữ dội, hoàn toàn không kiểm soát nổi.
“...”
Nam đầu đinh thấy vậy, thật khéo làm sao, cậu ta thất vọng tiện tay bấm next bài trong máy thành bài “Trước đây chưa từng gặp”.
Hóa ra hai người này có quan hệ thật.
Đoạn trước không có vấn đề gì nhưng sau đó tới lời ca “dường như phải gối lên vai em mới có thể ngủ say”.
Tim nam đầu đinh lại chịu một đòn, cậu ta tự đi nhặt dây tai nghe lên, lúc thẳng người lên, tình cờ nhìn thấy mặt người tựa lên vai cô gái.
Đôi mắt mở to kia hoàn toàn không có gì là ngái ngủ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]