Lâm Bạch Du nghe thấy Tùy Khâm hỏi: “Muốn làm tiểu Bồ Tát à?”
Cô cảm thấy gọi như vậy hơi sến nhưng trước đó họ từng thảo luận chuyện Bồ Tát, nốt ruồi son của cô chính là luận điểm.
Lâm Bạch Du thuận đà nói: “Nếu là vậy thì cũng có thể.”
Tùy Khâm cười gằn một tiếng, nhìn cô đầy ẩn ý: “Trên thế giới nhiều Bồ Tát như vậy, cậu muốn làm loại nào?”
Lâm Bạch Du không cùng một mạch tư duy với Tùy Khâm, cô nghiêm túc nói: “Đương nhiên là Bồ Tát cố gắng hết sức để cậu sống tốt hơn rồi.”
Cô không có hứng thú với gì khác.
Tùy Khâm không hề nghĩ tới lại nhận được câu trả lời này.
Anh nhìn vào đôi mắt trong veo của cô, suy nghĩ xoắn bện trong lòng, cô rất chân thành, là anh nghĩ quá sâu xa, âm thầm phỏng đoán.
Lâm Bạch Du không nói chuyện này nữa: “Chúng ta lên lầu đi, hôm nay mẹ tôi làm rất nhiều đồ ăn, chắc chắn cậu rất thích.”
Tùy Khâm không nói gì, đi bên cạnh cô.
Lúc ra khỏi thang máy, anh nhìn cánh cửa đó, dường như về lại thời cấp hai, khi đó mỗi ngày anh tan học về nhà, vừa mở cửa là sẽ có mẹ chờ ở đó.
Lâm Bạch Du mở cửa: “Mẹ.”
Liễu Phương đang ở trong bếp, để đồ xuống đi ra, vừa liếc mắt đã nhìn thấy thiếu niên đứng sau lưng con gái mình.
Ngoại hình tuấn tú, cao gầy sạch sẽ.
Là một người khiến người ta khó lòng nảy sinh ác ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-tat-se-phu-ho-anh/2826673/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.