Lâm Bạch Du vô cùng xấu hổ, bỏ bằng khen xuống không xem nữa: “Cậu xong rồi à?”
Tuỳ Khâm ừ một tiếng: “Vừa nãy nói chuyện với Tần Bắc Bắc à?”
Trong phòng rất ấm áp, Lâm Bạch Du xoay người, nhìn thấy giọt nước trên quai hàm của anh rất nhanh đã khô ráo: “Tớ không có nói cậu ở đây, cậu đừng lỡ miệng nói với cậu ấy.”
Anh dùng tay vò mái tóc đen, để lộ vầng trán.
Hôm nay Lâm Bạch Du trang điểm nhạt, ban ngày không thấy rõ lắm, nhưng bây giờ dưới ánh đèn mờ trong phòng, trông cô vô cùng dịu dàng.
Tuỳ Khâm nhìn cô vài cái, đột nhiên hỏi: “Tại sao không nói tôi ở đây?”
Lâm Bạch Du a một tiếng, cô còn tưởng chủ đề này đã qua rồi chứ: “Nếu để cậu ấy biết chúng ta ở chung một phòng, chắc chắn sẽ nhiều chuyện mà hiểu lầm…”
Tuỳ Khâm không để tâm mà nói: “Là do ban ngày cậu ép buộc mà.”
Lâm Bạch Du: “…”
“Tiết kiệm tiền, có biết không?”
Tuỳ Khâm ồ một tiếng, giọng điệu nhàn hạ: “Vì vậy, không thể nói với người khác?”
Lâm Bạch Du: “Nói chung là không được nói.”
Tuỳ Khâm hừ cười: “Biết rồi.”
Lâm Bạch Du không nói lại anh, đi tẩy trang, rồi lại đắp mặt nạ.
Thực ra thời gian ở gần Tùy Khâm không chỉ một lần, nhưng ở chung một phòng đúng là có hơi khác so với bình thường.
Lâm Bạch Du rề rà, nhìn thấy Tùy Khâm đứng ở bên cửa sổ.
Khách sạn có cửa sổ sát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-tat-se-phu-ho-anh/2826653/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.