Tối hôm ấy, Lâm Bạch Du không biết được Tùy Khâm đã ước điều gì.
Sân thượng rất lạnh, pháo hoa không ngừng, cô nghe thấy anh nói: “Trước kia cậu hỏi tôi đã đi bảo tàng thiên văn bao giờ chưa, tôi đi rồi, đi vô số lần rồi.”
“Hồi còn rất nhỏ, nhà tôi ở cách bảo tàng thiên văn không xa, nơi đó là một thế giới khác của tôi, bố mẹ tôi không tình cảm lắm, thế nên không quản lý tôi, họ ra đi cũng rất đột ngột.”
Lần đầu tiên Lâm Bạch Du nghe chuyện ngày xưa của anh, hỏi: “Họ đối xử tốt với cậu không?”
Tùy Khâm: “Không tốt không xấu?”
Một gia đình bình thường thậm chí là lạnh nhạt trong mắt anh lại là gia đình hài hòa và tốt đẹp trong mắt Hoàng Hồng Anh, khiến bà ta vừa hâm mộ vừa đố kỵ.
Lâm Bạch Du nhớ đến Tùy Khâm trong giấc mơ.
Điều duy nhất cô biết là, trong mơ, cái chết của bố mẹ Tùy Khâm có liên quan đến anh, nhưng trong hiện thực lại không liên quan gì, anh không cần gánh vác trách nhiệm này.
Lâm Bạch Du khôi phục tinh thần, nhẹ nhàng nói: “Không sao, sau này cậu coi mẹ tớ thành mẹ cậu là được rồi.”
Tùy Khâm rất dễ hiểu câu này thành ý nghĩa khác.
Cuối cùng vẫn không thể bắn hết pháo hoa, Tùy Khâm và Lâm Bạch Du cầm rác và số pháo hoa còn lại xuống nhà, cất pháo hoa trong nhà của Tùy Khâm.
Qua Tết, thời gian nghỉ đông trôi qua rất nhanh.
Lâm Bạch Du chơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-tat-se-phu-ho-anh/2826649/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.