Chương trước
Chương sau
Nghe hạ nhân bẩm báo, vẻ mặt Minh Đang rất kinh ngạc, hỏi lại: "Cầu kiến ta? Vương Gia đâu?" Từ sau khi nàng mang thai, thì chỉ an tâm dưỡng thai, bất kể là người nào cầu kiến cũng bị Vân Lam ngăn cản. Chuyện hôm nay có chút kỳ quái nha!

Hạ nhân cúi đầu trả lời: "Là cầu kiến Đinh phu nhân, Vương Gia đang tiếp khách."

Lần này Minh Đang càng kinh ngạc hơn, còn có người chạy đến Phúc Vương Phủ cầu kiến mẫu thân của nàng sao? 

"Là ai?"

"Hắn nói là phụ thân của người." Hạ nhân cúi đầu thấp hơn, không dám đưa mắt nhìn nàng.

Cái gì? Từ Đạt tới? Minh Đang nhíu mày, phản ứng đầu tiên  là làm thế nào bây giờ?

Có lẽ nàng cũng rất vô tình, nàng chưa từng nhớ thương người phụ thân này, cũng không phái người đi chiếu cố hắn. Không quan tâm, không nghe ngóng, đem mọi người trong Từ gia gạt bỏ ra khỏi cuộc sống của nàng. Đối với việc Từ Đạt tìm đến cửa cũng không muốn nhìn thấy, như vậy sẽ để cho nàng nhớ tới rất nhiều chuyện không vui.

Nhưng nếu đã đến đây rồi, cũng không có biện pháp trốn tránh. Minh Đang đứng dậy cũng muốn đi xem một chút.

"Ngươi chắc chắn hắn tới tìm ta sao?" Trên mặt của Đinh phu nhân cũng tràn đầy mê hoặc, cầu kiến bà? Việc này cần thiết sao?

Mặc dù Đinh phu nhân nghĩ không ra điều này, nhưng thấy nữ nhi đứng dậy, không khỏi khuyên nhủ: "Con đừng đi, hắn cũng không nói là muốn gặp con, hay là ta đi xem một chút."

"Nhưng......" Minh Đang có chút bận tâm, sau khi hai người này gặp nhau có đánh nhau hay không? (editor: chị MĐ vui tính quá ^-^)

Không thể trách nàng nghĩ như vậy, trong thời gian dài vừa qua, Từ Đạt đã thể hiện quá rõ hận ý của hắn với mẫu thân của nàng. Rõ ràng đến mức giận chó đánh mèo lên nàng- người nữ nhi này, rõ ràng đến mức cho dù những người khác có khi dễ nàng, hắn cũng không để ý tới.

"Thân thể của con quan trọng nhất, nghỉ ngơi thật tốt đi." Đinh phu nhân chỉ sợ nữ nhi bị kích thích, không cho nàng đi. Nhìn nữ nhi vài lần, mang theo hạ nhân đi ra ngoài.

Minh Đang có chút lo lắng, gọi Linh Lung đến, để cho nàng đi theo.

Đinh phu nhân vừa đi vào đại sảnh của phòng khách, Vân Lam liền tiến lên chào, trên mặt hắn đầy vẻ bất đắc dĩ, người nhạc phụ này, hết lần này đến lần khác lôi kéo hắn hỏi thăm chuyện của Đinh phu nhân, khiến cho hắn không biết nên nói gì cho phải.

Đây là có ý tứ gì? Có phải là đã hối hận hay không? Sớm biết sẽ có ngày hôm nay, tại sao lúc trước còn như thế? Từ trước đến giờ hắn đối với Từ Đạt không có hảo cảm, chỉ vì hắn không đối xử tử tế với Minh Đang, nhưng nhìn thấy hắn rơi vào tình cảnh này, đã không còn bất kỳ ý niệm muốn báo thù  nào.

Đinh phu nhân đứng ở cửa nhìn vào trong, trong phòng chỉ có một nam tử trung niên, dung nhan già nua tiều tụy, một thân bố y* đã giặt đến mức trắng bệch. Nếu không nhìn kỹ, đúng là không nhìn ra đây là Từ Đạt ngọc thụ lâm phong năm đó.

*Bố y: quần áo vải của dân chúng ngày xưa

Trong khoảnh khắc khi bà xuất hiện, tầm mắt của Từ Đạt vẫn nhìn chằm chằm vào bà, hai mắt mở thật to, ánh mắt không dám tin. Nữ nhân này vẫn không thay đổi? Bà ấy so với mười mấy năm trước, nhiều hơn vài phần thành thục, thướt tha, vẫn đẹp như vậy. Một thân hoa phục càng tôn lên  phong thái yểu điệu. 

Bọn họ đồng thời quan sát lẫn nhau, Vân Lam lặng lẽ lui xuống, lưu lại hai người thị vệ để ý tình hình, trở về bồi thê tử. Thứ ân oán từ đời trước này, để cho bọn họ tự mình đi giải quyết đi thôi.

Từ Đạt đột nhiên mở miệng nói: "Ngươi còn biết quay trở lại?" Giọng điệu chất vấn, hình như có thật nhiều bất mãn.

Đinh phu nhân ngây ngẩn cả người, không ngờ lần gặp mặt sau mười bốn năm, câu nói đầu tiên của nam nhân này lại là như vậy, thật là không giải thích được. Từ từ đi vào đại sảnh, chọn chỗ ngồi cách hắn khá xa, ngồi xuống, nói: "Từ lão gia muốn gặp ta, không biết có gì chỉ giáo?" Giọng điệu xa cách cả ngàn dặm, loại khách sáo này giống như đối với người không quen biết.

Từ Đạt vẫn nhìn chằm chằm vào nét mặt của bà, vẻ mặt rất là cổ quái, hỏi: "Những năm vừa qua ngươi đi nơi nào? Tại sao lại một đi không trở lại?"

Ách, Đinh phu nhân phát hiện từ khi hắn xuất hiện lời nói của bà rối loạn, lời của hắn làm cho bà không hiểu thế nào. Hình như những lời như thế không tới phiên hắn tới hỏi, hắn chỉ là chồng trước của bà. Nhàn nhạt mở miệng: "Ta đi nơi nào, không liên quan tới ngươi."

Từ Đạt lườm nàng một cái: "Ngươi...... Cái tính bướng bỉnh này của ngươi, thật làm cho người khác không chịu nổi."

Ai muốn hắn chịu đựng? Đinh phu nhân hoàn toàn không nói gì. Muốn làm rõ ràng, bọn họ đã cùng cách (ly hôn nhưng do phụ nữ đề xuất),không hề có một chút quan hệ nào. Loại đối thoại này không thích hợp với bọn họ. Còn nữa không nên dùng loại giọng điệu rất thân quen này, cũng không cần hỏi loại vấn đề thân mật này.

Bà không muốn nói tiếp với hắn, đứng dậy muốn đi: "Nếu như ngươi không có chuyện nói, ta tiến đi bồi nữ nhi."

Vốn là bà rất muốn chất vấn hắn, hỏi hắn tại sao không có chăm sóc tốt nữ nhi? Tại sao phải để cho nàng sống khổ cực như vậy? Nhưng lời đến khóe miệng, cũng nuốt trở vào. Bà cũng không làm tròn trách nhiệm của một người mẫu thân, không có tư cách dạy dỗ hắn, nhưng cũng không muốn nói nhiều với hắn.

Từ Đạt đứng dậy kêu lên: "Đứng lại, ngươi không có chuyện gì muốn nói với ta sao?"

"Chúng ta?" Đinh phu nhân vẻ mặt khó hiểu. "Giữa chúng ta có chuyện gì để nói, ngươi đi đường của ngươi, ta đi cầu độc mộc của ta, ai đi đường nấy."

Gặp lại hắn, phát hiện tâm tình thật bình tĩnh. Hoàn toàn coi hắn như người xa lạ, yêu hận quyết liệt trong quá khứ cũng đã theo gió chết đi.

"Ngươi...... Nhất định phải giận ta như vậy sao?" Ngữ điệu của Từ Đạt mềm xuống, có một chút uất ức. "Nhiều năm không gặp như vậy, tối thiểu thăm hỏi một tiếng, chuyện này cũng không quá đáng chứ."

Trong lòng Đinh phu nhân kinh ngạc, người này là thế nào? Đầu óc hỏng rồi sao? Thái độ vẫn lạnh lùng như cũ, nói: "Cần gì phải như vậy chứ, cho dù có chạm mặt nhau trên đường, cũng nên coi như người xa lạ, lướt qua nhau thôi."

Năm đó hắn là thanh niên tài tuấn (tài giỏi+ anh tuấn) khí phách hăng hái, trong triều từ từ nổi lên là nhân tài mới xuất hiện, kiêu ngạo tự phụ đến mức coi trời bằng vung, chưa từng có thời điểm nhân nhượng như vậy. Thái độ đối với bà vĩnh viễn là dùng cặp mắt cao cao tại thượng nhìn xuống bà, vung tay múa chân  ra lệnh cho bà. Người này đổi tính sao?"

Lửa giận trong lòng Từ Đạt dâng lên, lớn tiếng trách mắng: "Ngươi thật rất vô tình, rõ ràng chuyện năm đó là ngươi làm sai, nhưng vì cái gì lại có thể có thái độ cây ngày không sợ chết đứng như vậy?"

"Ta làm việc gì sai? Làm gì sai?" Đinh phu nhân nhíu mày, giễu cợt nói: "À, gả cho ngươi là chuyện ta làm sai nhất." Lời nói không chút lưu tình nói trúng tim đen, năm đó bà sống hèn mọn như vậy, khổ sở như vậy, nhưng cuối cùng lại được cái gì? Là trượng phu thân cận nhất bài xích, thế nhân hiểu lầm, ánh mắt bất thường của người khác.

Rời khỏi hắn, mới biết thế giới này rất rộng lớn rất tốt đẹp, còn có rất nhiều người tốt, còn gặp được Quan Hạo...... Hôm nay bà sống rất hạnh phúc, có phải nên cảm tạ năm đó hắn tuyệt tình tuyệt nghĩa hay không đây?

Từ Đạt chỉ về phía bà mắng: " Đinh Mẫn, ngươi đừng quá đáng quá."

Đinh phu nhân lui về phía sau mấy bước, nghiêm mặt: "Ngươi cũng vậy."

Trong lòng Từ Đạt trăm mối cảm xúc ngổn ngang, tức giận, khổ sở, đau lòng không nói nên lời. "Ngươi...... Ngươi hại chết nhi tử của ta, còn mượn thế của La phủ bỏ đi, ngươi có nghĩ tới cảm giác của ta hay không?"

Đây là chuyện tình đau lòng nhất trong cuộc đời của hắn, thê tử của hắn hại chết trưởng tử của hắn, lúc đó hắn thiếu chút nữa phát điên.

Bệnh thần kinh, đến tận lúc này hắn vẫn nghĩ như thế. Đinh phu nhân tức giận dựng mày liễu lên: "Ta nói lại một lần nữa, ta không có hại chết nhi tử của ngươi, ta khinh thường, cũng không cần làm vậy."

Coi như ghét những người thiếp thất kia, nhưng bà đối với mấy đứa nhỏ cũng không thống hận, càng không cần thiết hại chết bọn chúng, kiêu ngạo của bà không cho phép bà làm như vậy.

Từ Đạt cực hận thái độ đến chết cũng không nhận sai này của nàng, nói: "Cho đến tận bây giờ, ngươi vẫn là loại thái độ này, thật là khiến cho người ta chán ghét."

"Rất tốt." Đinh phu nhân ngẩng đầu không sợ hãi chút nào, đáp trở lại: " Cả hai người nhìn nhau đều chán ghét, vô cùng may mắn năm đó ta đã ly khai ngươi."

Từ Đạt nắm điểm này không chịu buông, vẻ mặt vô cùng kích động, luôn miệng  chất vấn: "Ngươi căn bản chính là sợ tội chạy trốn, tại sao? Rốt cuộc là tại sao? Tại sao ngươi muốn giết một đứa bé. Nó mới năm tuổi, ngươi nhẫn tâm sao? Ngươi có cái gì không thoải mái, cứ việc nhằm về phía ta, tại sao lại đoạt đi sinh mạng của một đứa nhỏ?"

"Ta sẽ không làm thương tổn hài tử vô tội, sự kiêu ngạo của ta không cho phép ta làm như vậy, ngươi tin cũng được, không tin cũng chẳng sao. Đã không quan trọng." Đinh phu nhân lộ ra vẻ phiền chán, hắn vừa đến đã nói đến chuyện này, rõ ràng bà không có làm, lại bị người ta coi như hung thủ giết người, cho dù là ai đều không thoải mái. Nhưng vài năm nay sống lang bạc kỳ hồ cũng khiến cho đầu óc của bà mở rộng rất nhiều, không hề rối rắm chuyện như vậy nữa, nói: "Hôm nay chúng ta đã ai đi đường nấy, cũng không cần thiết phải nhắc lại chuyện cũ năm xưa."

Chuyện cũ từ mười mấy năm trước, truy cứu đúng hay sai đã không có ý nghĩa. Thật không hiểu tại sao hắn lại dây dưa chuyện này như vậy? Nhưng mà qua nhiều năm như thế, hắn vẫn còn không tra được chân tướng sự thật, đúng là ngu xuẩn. Đáng đời bị những nữ nhân kia chơi xoay quanh!

"Vậy ngươi nói, là ai làm?" Từ Đạt còn không chịu bỏ qua: "Tất cả chứng cớ đều chỉ hướng ngươi...ngươi còn có thể nguỵ biện hay sao?" Nếu như không có chuyện này, cả nhà bọn họ còn thật tốt, bà ấy cũng sẽ không rời đi.

Đột nhiên Đinh phu nhân phát hiện chuyện này chỉ sợ là tâm bệnh của hắn đi, chuyện này đã quấn lấy hắn cả đời. Aizz, người đáng hận cũng có chỗ đáng thương, mặc dù bà cũng không thông cảm với hắn.

"Ta sẽ không thừa nhận chuyện ta chưa từng làm, về phần là ai làm, sau khi chuyện năm đó xảy ra, ai là người được lợi nhiều nhất, chính là người đó làm, đạo lý đơn giản như vậy chắc không cần ta dạy cho ngươi."

Chuyện này cũng đã từng là tâm bệnh của bà, vô số đêm nhớ lại, nhiều lần suy nghĩ. Thật ra khi tĩnh lặng suy nghĩ, là có thể nghĩ tới người nào giật dây. Bọn họ lúc đó là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường.

Từ Đạt há to mồm, lắc đầu thật mạnh, lẩm bẩm: "Không thể nào, Minh Nguyệt sẽ không làm chuyện như vậy, nàng là nữ tử thiện lương nhất ôn nhu nhất." Hắn sẽ không tin Tam phu nhân dịu dàng như nước mới là hung thủ thực sự, tuyệt đối không tin tưởng.

"Ngươi tin hay không, chẳng liên quan tới ta. Truy cứu những việc cũ này, một chút ý nghĩa cũng không có, đến đây chấm dứt thôi." Đinh phu nhân thấy hắn cũng thương cảm, giọng điệu không khỏi mềm xuống khuyên nhủ: "Chúng ta đều đã tái giá tái giá, chuyện lúc trước......"

Từ Đạt giống như bị kim đâm, mặt đỏ lên, hỏi: "Tái giá? Ngươi...... Ngươi đã lập gia đình?" Khi hắn đi trên đường đã nghe qua tin tức này, nhưng vẫn không tin.

Đinh phu nhân gật đầu một cái, phản ứng kịch liệt của hắn có chút kỳ quái, chẳng lẽ hắn cho là bà rời khỏi hắn, thì không thể sống?

"Đúng vậy a, tám năm trước ta đã gả cho người, còn có một đôi nhi tử......"

Cũng bởi vì không nhi tử mà ở Từ gia bà mới bị bức lui nhiều lần. Hôm nay cuối cùng cũng nhổ được ngụm ác khí, không phải nàng không sinh được nhi tử, mà là hắn không làm cho bà có nhi tử được.

Vẻ mặt Từ Đạt kích động, trên ót gân xanh nổi lên, phẫn hận tới cực điểm, nói: "Không thể nào, làm sao ngươi có thể gả cho nam nhân khác? Còn có thể sinh nhi tử cho nam nhân khác? Ta không cho phép."

Nghe lời này, Đinh phu nhân giận dữ: "Ngươi có tư cách gì?" Loại nam nhân gì đây? Hắn coi mình trở thành cái gì?

Cảm xúc của Từ Đạt rõ ràng hơi không khống chế được, hét to với bà: "Ngươi là thê tử của ta, thê tử của Từ Đạt ta."

"Mười bốn năm trước đã không phải, chúng ta đã cùng cách." Đinh phu nhân lui về phía sau mấy bước, cùng hắn giữ vững khoảng cách nhất định, tránh cho người nam nhân này bị kích thích quá nổi điên, nói: "Ngươi không phải đã quên rồi? Một khi thư hòa ly đưa ra, ta và ngươi nam cưới nữ gả, đều không còn liên quan."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.