Gió nhẹ hiu hiu thổi, liễu xanh khẽ buông xuống, làn nước xanh xanh.
Minh Đang không nhanh không chậm đi ở trên con đường mòn, quần áo theo gió tung bay, thân thể nhẹ như yến, trong gió phảng phất hương thơm của hoa cỏ xanh, tự nhiên tươi mát, chỉ cần ngửi thôi cũng khiến người ta cảm thấy thoải mái.
Khó có được thời gian rảnh rỗi, nàng tranh thủ nghỉ ngơi một lúc.
Đi mệt, người dựa vào gốc cây liễu, nhìn phong cảnh bốn phía. Trong nháy mắt nhìn thấy Hồng Thược với vẻ mặt có chút rầu rĩ không vui, không khỏi tò mò hỏi: "Hồng Thược, nhiều ngày qua có vẻ ngươi có nhiều tâm sự, làm sao vậy?"
Từ khi Minh Đang chuyển vào La gia ở, Hồng Thược được sai tới hầu hạ nàng, hai người vốn là chủ tớ cũ, ở chung rất tốt. Hồng Thược hiểu rõ thói quen hằng ngày của nàng nhất, cẩn thận hầu hạ, làm cho Minh Đang cảm thấy rất là thư thái. Người khác có cố gắng tỉ mỉ thì cũng không so sánh được với sự ngầm hiểu giữa hai người.
"Không có việc gì." Khuôn mặt của Hồng Thược toát lên sự khổ sở, mất đi chút thẳng thắn, tươi sáng trước kia.
"Chúng ta cùng nhau lớn lên từ nhỏ, ta đối xử với ngươi như thế nào, trong lòng ngươi rõ ràng nhất." Minh Đang không quen nhìn thấy người luôn luôn nhanh nhẹn hoạt bát như nàng ấy lại đột nhiên thay đổi, biến thành người u buồn như vậy: "Có chuyện gì thì người cứ việc mở miệng, ta có thể giúp thì khẳng định sẽ giúp đến cùng."
"Chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-ta-con-ai/2921396/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.