Hồng Thiên càng nghĩ càng không cam lòng: “Tội gì Dược Vương phải che chở cho bọn họ, bọn họ cũng không phải là người tốt.” Khẩu khí chênh lệch thật lớn này làm hắn nuốt không trôi được, khiến lý trí của hắn bay hơn một nửa.
Thẩm Duy vuốt ve bộ râu dài của mình, khuyên nhủ với lời nói thấm thía sâu xa: “Hồng minh chủ, ta làm thế chỉ vì tốt cho ngài, chớ vì những chuyện không cần thiết đó mà phải đắc tội với một số người mà ngài không thể trêu vào được.”
Ám chỉ này cũng đủ rõ ràng, chỉ cần là người có đầu óc nghe đều hiểu được, không nên tiếp tục dây dưa chuyện này nữa.
“Mặc kệ người nào đứng phía sau bọn họ? Đã ra tay cướp Chu Đan quả thì không thể bỏ qua được.” Mạnh Vân tâm tâm niệm niệm muốn đưa Minh Đang vào chỗ chết, bất chấp một chút suy nghĩ mơ mộng với Vân công tử lúc trước kia. “Chúng ta không thể bỏ qua cho bọn họ được.”
Với bộ dáng như quỷ hiện giờ, nàng ta cũng không còn trông cậy vào điều gì, không bằng kéo thêm bọn họ cùng chết theo.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, nhất thời không nghĩ ra biện pháp gì.
Mạnh Vân thấy thế, trong mắt tràn ngập sự ác độc và điên cuồng muốn đồng quy vu tận*, lớn tiếng quát lên: “Các vị, nếu các ngươi đã nghĩ như thế vậy thì quên đi? Một quả Chu Đan có ý nghĩa như thế nào, trong lòng các ngươi ắt hẳn đều rõ? Các sư phụ, các sư huynh đệ, các ngươi có thể bỏ qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-ta-con-ai/2921340/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.