Chương trước
Chương sau
"Cô...... tôi...... tôi hiện tại không rảnh uống." Cô ấy trừng mắt nhìn tôi, "Tránh ra! Tôi có việc gấp phải làm! Đáng ghét, Quan ca không biết đi đâu vậy, không sớm chút tìm được hắn thì nguy rồi......"

"Ngày hôm qua tôi có thấy hắn."

"Không đi học, cũng không ở nhà, rốt cuộc...... Ách...... Cô nói cái gì?"

"Giữa trưa ngày hôm qua tôi có thấy hắn."

"Cái gì?! Ở đâu? Hắn sao......"

Bát canh bị đưa tới chóp mũi cô ấy, "Đem canh uống hết, tôi nói cho cô."

"Cô..... cô......" Cô ấy trừng mắt nhìn tôi, nhận bát.

"Giữa trưa ngày hôm qua tôi ở bệnh viện này nhìn thấy hắn, hắn từ khoa Ngoại đi ra."

"Khoa Ngoại? Quan ca bị thương?" Bọn họ đều sợ hãi.

Di? Thì ra bọn họ cũng không biết lão đại bị thương? Tôi đây có phải lắm miệng hay không, đang nghĩ tới chỉ thấy A Phân cầm chén để lên trên bàn, dẫn mọi người chạy ra bên ngoài, "Quan ca bị thương! Đi tìm người thành Tây tính sổ!"

Còn chưa vọt tới cửa, ngoài cửa bóng người chợt lóe –"Quan ca đến!" Là người gọi là A Cường, "Tôi vừa đi xuống đại sảnh gọi điện thoại, thì thấy Quan ca đến......"

"Quan ca!"

A Cường bị mọi người ngăn, Quan Phong mặt nghiêm lạnh xuất hiện ở cửa.

"Quan ca! Sao bị thương vậy? Có phải bọn người thành Tây hay không?"

Tiếng kinh hô, ân cần thăm hỏi, còn có lòng đầy căm phẫn lên án công khai, trong phòng nhỏ hẹp kêu loạn một mảnh.

Tôi ngồi trở lại giường bệnh của Trương Tuệ Na, gọt quả táo xem náo nhiệt, mà Trương Tuệ Na thì chuyên tâm đọc sách.

Không bao lâu, Quan Phong rống to vài tiếng, đem người liên can điều đi, chỉ để lại nam sinh kia cùng A Phân." Hai đứa theo tao đi tìm người thành Tây. A Phân, em ở chỗ này đừng chạy loạn."

"Quan ca......" A Phân chưa kịp kháng nghị, đã bị bóng người xuất hiện ở cửa thu hút sự chú ý –"Hừ, các ngươi dám tới nơi này? Cút về thành Tây đi!"

"Ha ha...... Quan Phong, cuối cùng cũng tìm được mày! Sao lại trốn đến loại bệnh viện nhỏ này?" Ngoài cửa đi vào vài người, vừa thấy đã biết không phải người lương thiện, phía sau còn có một người quấn băng vải, mặc quần áo bệnh nhân. Đám này hiển nhiên là người thành Tây rồi, xem ra bọn họ cũng có người vào bệnh viện này ở, vừa vặn gặp được Quan Phong, vì thế gọi đồng bọn tới. Ừm, thì ra bệnh viện này có phong thuỷ tốt nhỉ.

Sau đó hai bên bắt đầu đối trận, hơn phân nửa lời nói tôi nghe không hiểu, nhưng xem không khí rất khẩn trương. Quan Phong lại chỉ lạnh lùng nhìn, không thấy động tác gì.

"Này, đây là bệnh viện, chúng ta đi ra bên ngoài."

Mắt thấy bọn họ muốn đi, "Chờ một chút," Tôi nghĩ cũng không nghĩ lên giọng nói, "A Phân, cô còn chưa uống hết canh đó."

Bọn họ quay đầu, không thể tin trừng mắt nhìn tôi.

Xấu hổ, tôi cười khổ một chút, vô cùng rõ ràng câu mình vừa rồi là ngu xuẩn cỡ nào, nhưng mà — bà bảo nha! Người ngoài sẽ không hiểu ý nghĩa cao thượng của người một nhà đối với chúng tôi đâu.

Đột nhiên, một trận tiếng cười to tuôn ra, là Quan Phong, "Ha ha, cô thật sự là...... Ha ha ha! Khó trách bọn họ đều bảo vệ cô......"

A? Hắn nói ai?

"Các ngươi một đám người đứng ở cửa làm gì?" Phía sau tường đột nhiên truyền đến một giọng nữ uy nghiêm. Đám người tách ra, dì Phương y tá bưng khay đi vào phòng, nhìn quét mọi người, "Bệnh nhân cần nghỉ ngơi, không cho phép nhiều người như vậy đến thăm, người không quan hệ mời rời đi."

Quan Phong bước ra ngoài đầu tiên, người trung học M theo sau, nhân mã thành Tây đi cuối cùng.

A Phân lại bị dì Phương ngăn trở."Aiz, cô không thể đi, còn phải tiêm thêm một mũi nữa." Giọng nói bình tĩnh nhắc nhở, thuần túy là xuất phát từ trách nhiệm nghể nghiệp, cho nên khi A Phân vòng qua tiếp tục đi ra ngoài dì cũng không thế nào ngăn cản, dì đối với loại người không lo thương tích thân thể của mình là phản cảm nhất.

Dì Phương đem thuốc cho Trương Tuệ Na rồi đi. Tôi theo tới cạnh cửa, thăm dò nhìn, đoàn người Quan Phong đã biến mất ở cuối hành lang, ở chỗ rẽ lại có thêm vài người, gia nhập vào đám người thành Tây. Di, thế cục đối với trường M hình như có điểm không ổn a.

Trương Tuệ Na buông sách, nhìn sang cửa. "Bọn người lãng phí sinh mệnh! A Tinh, đừng để ý." Khó được nghe cô ấy nói như vậy nha.

Tôi nghĩ nghĩ, đeo túi sách lên lưng."Tuệ na, mình đi trước, cậu nghỉ ngơi cho tốt nha, ngày mai lại đến thăm cậu." Nói xong liền bước nhanh ra khỏi phòng bệnh.

Tuy rằng không biết Quan Phong, nhưng sau khi nghe Trần Kì nói qua chuyện của hắn cùng với Trình Định Doãn, liền không hiểu sao có loại cảm giác thân thiết. Chẳng lẽ là yêu ai yêu cả đường đi? Thích một người, ngay cả kẻ địch của anh ấy cũng cảm thấy thân thiết sao? Kỳ quái, sao không phải là cùng chung mối thù nhỉ? Còn có A Phân, sinh bệnh còn nóng nảy như vậy, thực không quý trọng sức khỏe. Miên man suy nghĩ, tôi bất tri bất giác đã đi theo bọn họ ra khỏi bệnh viện, quẹo vào một ngõ nhỏ, đi thêm một đoạn đường, đi vào một không gian lớn, bên trái là nền công trường vừa xây.

Tôi đứng xa xa, nhìn bọn người Quan Phong đi đến giữa sân, tịch dương đỏ tươi đã ngã về tây, ánh nắng chiều hạ xuống khiến bóng dáng bọn họ có điểm mơ hồ. Vì thế tôi đến gần chút, núp sau một gốc cây gầy yếu, từ túi sách lấy ra kính mắt đeo vào.

Hai bên nói chuyện vài câu, lập tức động thủ, hơn nữa là cả đám xong lên đánh hỗn chiến. Quá bạo lực, đối với bé ngoan như tôi việc này quá mức rung động, tôi cơ hồ khép nửa mắt, không dám xem.

Không đến mười phút, tôi cảm thấy không thể mặc cho bọn hắn đánh như vậy, tôi cũng nhìn ra được phe Quan Phong tình thế không tốt lắm. Báo nguy có thể chứ? Đây là không phải tụ tập đánh nhau sao? Học sinh bị cảnh sát bắt đến cục có phải sự kiện rất lớn hay không? Ai nha, không lo được nhiều như vậy, tôi xoay người chạy ra đầu ngõ, trước tìm người cứu mạng rồi nói sau!

Còn chưa ra tới ngoài, đã thấy vài người bên kia kêu la chạy tới, nhìn vài người kia có chút quen mắt, không phải người trường M sao, thì ra bọn họ có hậu viên nha. Sau đó, tôi phát hiện một người trong đó chính là — Trình Định Doãn!

Trời ạ, Trình Định Doãn cũng sẽ tham gia việc này...... hoạt động khóa ngoại sao? Tò mò tới cực điểm, luyến tiếc đi ra, tôi đi theo viện quân phía sau lại trở vể chiến trường, ngồi xổm sau đống đá tiếp tục xem cuộc chiến.

Trình Định Doãn thân thủ phi thường mạnh mẽ, quả thực hình như từng trải qua huấn luyện chính quy, không đến vài hiệp, liền đá bay vài người, bay nhảy trong chiến trường, vừa vặn thối lui đến sát chỗ tôi.

"Cậu lại muốn bị thương thêm?" Anh nhíu mày nhìn cánh tay treo băng vải của Quan Phong, "Cột băng vải còn dẫn người đánh nhau, rất hưng phấn, chơi rất vui sao?"

Đây là bộ mặt tôi chưa thấy qua. Ánh mắt lạnh lùng, vẻ mặt âm trầm, lời nói trào phúng, còn có hung ác khi đánh nhau...... Tôi líu lưỡi, xem ra tôi còn chưa biêt nhiều về anh, nhưng mà...... đều rất mê người a! Diện mạo tuấn nhã lại thêm ba phần khốc liệt, lại làm cho tôi xem đến ngẩn người. Đã sớm nói rồi, đem anh liệt vào đối tượng yêu thích là lựa chọn chính xác nhất của tôi!

"Đừng dài dòng!" Quan Phong đẩy anh ra, "Ngoan ngoãn đọc sách của mày, bớt lo chuyện người khác!"

"Cậu nghĩ rằng tôi rảnh sao? Bác Quan muốn tôi tìm cậu." Trình Định Doãn nói xong, nhịn không được đánh một quyền qua, "Cậu thật là kỳ cục! Mấy ngày mấy đêm không về nhà, cô điện thoại làm phiền tôi hoài!"

Quan Phong nghiêng người trốn tránh, "Tao đã sớm gọi điện nói cho mẹ rồi! Mày không có chuyện gì, đi quản tiểu muội muội kia của mày đi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.