Mới đầu Uyển Chỉ U còn cho rằng hôn sự của mình cùng Long Đồ Bích chẳng qua là câu nói đùa của hoàng thượng nhiều năm trước, nếu như Long Đồ Bích phản đối kịch liệt, hôn sự này liền có thể dễ dàng hủy bỏ, dù sao, tuy nàng xuất thân là tiểu thư nhà quan, nhưng gia tộc cũng không hiểm hách, lại thâm sâu cứ trốn tránh nhiều năm như vậy, đức hạnh lại chưa tới cỡ nổi bật. 
Trước mặt người ngoài nàng tung nhiều tin đồn như vậy, thậm chí ngay cả Long Đồ Bích cũng bị mắc lừa, chỉ cần hoàng thượng dễ dàng tin ba, bốn phần, liền sẽ không nhận nàng làm cháu dâu hoàng thất, sau này làm quốc mẫu. 
Nhưng, tại sao hoàng thượng cùng hoàng hậu tựa như rất quyết tâm, không thể không đem nàng gả cho Long Đồ Bích? Nàng cũng không phải là một mỹ nhân, cũng không phải là con gái của tướng quân cầm bình quyền trong tay, càng không có gia tài bạc vạn có thể làm cho quốc khố lớn mạnh, rốt cuộc hoàng thượng coi trọng điểm nào ở nàng? 
Nàng sững sờ chừng mấy ngày trong Thông Thiên Cung, cũng không nhìn ra được trên khuôn mặt nhỏ nhắn có điểm bất đồng gì so với người khác. 
Cha a, ban đầu tại sao ngươi lại chết sớm như vậy? Nêu người còn sống, nữ nhi cũng sẽ biết người cùng hoàng thượng tính toán cái gì a? 
Nàng than thở với bóng dáng của mình, tiện tay vứt lên hai đồng tiền 
Đồng tiền rơi trên mặt đất, hai đồng đều là mặt trái hướng thượng. 
Hạ hạ que, dấu hiệu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-roi-vuong-gia/2278763/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.