Từ lúc chào đời tới nay, đây là lần đầu tiên Uyển Chỉ U buồn chán cả một đêm. 
Trong phòng tối đen, không nhìn thấy được bên kia, bởi vì quá căng thẳng mà nàng càng thêm mệt mỏi, buồn ngủ nhưng nàng không dám ngủ, lo lắng một khi nằm xuống ngủ, lại càng có thêm bí mật được vạch trần trước mặt Long Đồ Bích. 
Long Đồ Bích cũng không ngủ, tiếng hít thở của hắn theo cảm giác mà đi ra. Hắn không phải không giống nàng nhìn trộm hắn, ngắm nhìn nàng a? 
Uyển Chỉ U ôm hai đầu gối, cuộn mình tại một góc trên chiếc giường đá. Thời gian từ từ trôi qua, mà lại giống như một dạng yên lặng, loại cảm giác này thực sự làm cho người ta khó chịu. 
Rốt cuộc, nàng thiếu kiên nhẫn, đưng thẳng, hơi thở chậm lại, buông thả thanh âm 
“ Vương gia, nếu như người tỉnh, chúng ta nói chút chuyện, như thế nào?” 
Long Đồ Bích ngáp một cái, chậm rì rì mà nói: “ Muốn nói cái gì, chỉ cần đừng nói đến nỗi làm cho ta ngủ thiếp đi.” 
Uyển Chỉ U cắn căn môi, lại lặng im một lúc, mới thận trọng mà lựa lời nói: “ Vương gia, người……đều biết đường đi?” 
“ Biết cái gì?” Hắn không đáp hỏi lại. 
Nàng gắt gao cau mày, không biết vì sao hắn lại giả ngu, bất cứ già nào đều phải nói rõ ràng: “ Nếu vương gia cái gì cũng không biết. Vì cái gì vừa rồi muốn cùng ta bị nhốt vào đây?” 
Long Đồ Bích cười ha ha: “ Bổn vương không phải nói, vừa mới 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-roi-vuong-gia/2278759/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.