Chờ đợi quả thực là mệt mỏi, nhất là khi đang nóng lòng chứng minh mình đúng thì sự chờ đợi lại càng thật gian nan.
Đơn xin việc cô đã nộp được bốn ngày rồi, nhưng một chút hồi âm cũng không có. Cô liên tục tự trấn an mình, chẳng qua là “chưa có” thôi, nhưng cả người vẫn giống như kiến bò trên chảo nóng, càng lúc càng bất an.
Khi Doãn Lạc Hàn đi vào phòng khách, Mân Huyên đang cúi đầu đi đi lại lại, miệng lẩm nhẩm. Doãn Lạc Hàn lập tức nhìn thấu nỗi lo lắng của cô, đôi môi mỏng hơi cong lên thành một nụ cười như có như không. Có lẽ vì cô đang quá tập trung vào suy nghĩ của mình nên không hề biết đến sự xuất hiện của hắn. Hắn đi thẳng đến gần cô, sau đó giang tay ra đứng im, quả nhiên vài giây sau cô đâm sầm vào người hắn mà không biết, cả người lập tức ngã vào trong lòng hắn.
Hắn bật cười, cúi đầu âu yếm nhìn cô trong vòng tay mình “Đau không?”
“A… không ạ, Hàn, anh về lúc nào vậy?” Cô dụi dụi mũi, lập tức nở nụ cười thật tươi. Cô kiêu ngạo, không muốn hắn biết những tâm sự của cô lúc này.
Hắn cũng không bắt bẻ, chỉ ôm chặt cô “Lát nữa anh còn phải cùng em đi đón bố vợ mà, nên anh sắp xếp về sớm một chút.”
“Ừm… Tiểu Lạc Lạc vẫn đang ngủ, để em lên gọi con dậy.”
“Từ từ đã.” Hắn cười, kéo tay cô lên lầu “Con là kết tinh tình yêu của chúng mình, anh cũng có phần mà. Cùng đi đi.”
Khi Doãn Lạc Hàn và Mân Huyên đi vào phòng của Tiểu Lạc Lạc, bé đã dậy rồi, nhìn thấy bố mẹ đi vào thì cười giòn tan rất đáng yêu.
Bảo mẫu đang chuẩn bị thay tã cho Tiểu Lạc Lạc. Doãn Lạc Hàn thấy vậy, vội đi tới dịu dàng bế bé lên. Mân Huyên hơi ngạc nhiên, sau đó hiểu ý, mỉm cười lấy tã thay cho bé.
Tiểu Lạc Lạc cứ nghển cổ nhìn Doãn Lạc Hàn, miệng chúm chím, rồi lại cười khanh khách. Gương mặt tuấn tú của Doãn Lạc Hàn tràn đầy yêu thương, kìm lòng không đậu nói với con “Tiểu Lạc Lạc, không công bằng… Con đã gọi mẹ rồi, giờ cũng phải gọi bố đi chứ! Bố… bố… bố…..”
Thấy hắn nghiêm túc dạy con như vậy, Mân Huyên cười lắc đầu “Hàn, trẻ con thích nịnh, anh phải lấy đồ chơi dỗ nó, như vậy mới hiệu quả.”
Hắn nhìn gương mặt phúng phính hồng hào của Tiểu Lạc Lạc, gần gù “Ừm… lần sau anh sẽ thử. Nhất định phải dạy được tiểu tử này gọi bố mới được!”
“Có mỏi tay không, để em bế con cho?” Cô tiến lại gần giơ tay đón sẵn.
Hắn lắc đầu quyết liệt “Thôi, để anh. Anh nói rồi, từ giờ anh sẽ bồi dưỡng tình cảm bố con với Tiểu Lạc Lạc! Hôm đi công viên, nhìn hai bé sinh đôi nhà Chính Vũ gọi cậu ta là bố, cái vẻ mặt đắc ý của cậu ta… Hừm… lần sau đi chơi, nhất định anh phải cho Chính Vũ biết mặt!”
Chuyện này mà cũng so đo sao?! Cô tròn mắt, cố nhịn cười. Hai người đàn ông này quả thực chẳng khác nào hai bé trai có râu cả!
Hai rưỡi chiều, ánh nắng mặt trời gay gắt, chói chang khiến cho bóng của hai người đổ thật dài trên mặt đất. Lamborghini im lặng đứng sau lưng họ.
Mân Huyên đã không thể nhớ nổi đây là lần thứ bao nhiêu cô đến trại giam nữa. Lúc này đây, không hiểu sao cô bỗng cảm thấy vô cùng hồi hộp, mồ hôi đổ ướt hết cả lòng bàn tay.
Hắn hiểu cảm giác của cô, nắm tay cô nhỏ giọng động viên “Huyên, đừng lo!”
Cô dời mắt khỏi cánh cổng lớn của trại giam, quay sang nhìn hắn “Hàn, em lo quá…… Bố sắp ra rồi …… Em muốn cố gắng hết sức bù đắp cho bố, để cho bố được sống hạnh phúc suốt quãng đời còn lại… Nhưng… anh… liệu anh có ghét bố không?……”
“Đương nhiên là không.” Hắn không cần nghĩ ngợi, lập tức trả lời cô “Chuyện năm đó không phải đã rõ rồi sao? Tất cả đều là trò quỷ của Lăng Chính Đào. Yêu nhau yêu cả đường đi… anh yêu em, vì vậy đương nhiên cũng yêu bố em. Em đừng quên, bố là nhạc phụ đại nhân của anh, nếu không may để bố tức giận, bố không đồng ý cho em ở bên anh nữa thì phải làm sao? Cho nên mới nói, anh lấy lòng bố còn không kịp, làm sao lại dám ghét bố được?”
Hắn nửa thật nửa đùa trả lời như vậy khiến lòng cô cũng trở nên nhẹ nhõm không ít. Sau đó, hắn lại cúi đầu thì thầm gì đó với Tiểu Lạc Lạc, rồi cả hai bố con cùng bật cười vui vẻ.
Đột nhiên, cổng lớn phát ra tiếng kêu. Cô căng thẳng, nhìn chằm chằm cánh cửa đang dần dần mở ra, một dáng người cao gầy xách theo vài túi hành lí đơn giản đang đi đến.
Nhiều năm sống trong song sắt khiến Lăng Thiệu Văn có vẻ già yếu hơn tuổi, dáng vẻ cô đơn khiến Mân Huyên vừa nhìn thấy đã không kìm được nước mắt, lập tức chạy đến bên ông.
“Bố, cuối cùng bố cũng được ra tù rồi!”
“Phải rồi, con gái ngốc, bố được ra tù rồi, khóc lóc cái gì chứ?” Lăng Thiệu Văn giơ tay lau đi nước mắt cho con gái, nhưng chính mình cũng không kìm được sự xúc động, hai hàng lệ đã tuôn dài trên gương mặt già nua của ông.
Bọn họ đang ôm nhau khóc thì Doãn Lạc Hàn bế Tiểu Lạc Lạc đi tới. Lăng Thiệu Văn buông Mân Huyên đang nức nở ra, nhìn dáng người cao lớn đĩnh đạc trước mắt một lúc bằng ánh mắt bố vợ đánh giá con rể.
“Được… Ha ha…… Quả nhiên tuấn tú lịch sự! Con gái bố tinh mắt lắm!”
Mân Huyên ngừng thở, quan sát phản ứng của bố, nghe thấy câu đó thì không khỏi thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ chạy tới ôm tay Doãn Lạc Hàn, hạnh phúc dựa sát vào hắn “Bố, đây là ông xã của con, Doãn Lạc Hàn, chắc con không phải nói nhiều nữa thì bố cũng biết rồi!”
“Lần nào đến thăm bố cũng nhắc đến nó, làm sao mà bố không biết?” Lăng Thiệu Văn hiền hậu nhìn cô và Doãn Lạc Hàn “Đám cưới của hai đứa tuy chưa được sự đồng ý của bố, nhưng thấy con rể đối với con rất tốt, còn cẩn thận ghi hình hôn lễ hôm đó lại cho bố xem, giao con cho nó, bố hoàn toàn yên tâm!”
“Cám ơn bố!” Mân Huyên rạng rỡ cười, nhìn Doãn Lạc Hàn vẫn đang ngơ ngác, bật cười huých nhẹ hắn một cái “Hàn, bố em đã nói như vậy rồi, anh còn không mau chào bố đi…”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]