Sau khi Mân Huyên nhảy ra khỏi xe, phản ứng đầu tiênchính là bảo vệ bụng, nhưng hai tay bị trói sau lưng, cô đành phải cođầu gối lại, cuộn tròn như con tôm ném mình ra ngoài, lăn lông lốc trênmặt đường.
Cảm giác đau đớn đầu tiên là ở lưng, sau đó là bàn tay…Cảm giác da thịt mài trên mặt đường đau đến mức khiến đôi môi cô đangcắn chặt bật máu. Sau đó, cảm giác đau đớn bớt đi một chút, cả người côlăn trên một mặt mềm xốp, cuối cùng ngừng lại. Thì ra chính phủ đangkiến tạo nơi này thành một địa điểm du lịch, ở đây có một bãi cỏ rấtdày.
“Huyên……” Doãn Lạc Hàn chạy như bay tới nâng cô dậy, gần như phát điên liến thoắng hỏi “Huyên, em có sao không? Em đau ở đau?Mau nói cho anh biết… Anh đưa em tới bệnh viện……”
Hắn còn chưa nói xong thì nghe thấy một tiếng nổ lớn ởgần đó. Theo bản năng, hắn cuộn người bao cô lại, dùng toàn bộ thân thểđể bảo vệ cho cô, sau đó bọn họ lại nghe thấy vài tiếng nổ mạnh nữa,khói đặc cuồn cuộn bốc lên.
Một chiếc container đột nhiên dừng lại trước mặt bọnhọ, người lái xe run rẩy mặt cắt không còn hột máu, lắp bắp nói “Haingười… hai người làm chứng cho tôi… không phải lỗi của tôi… tôi… Tôiđang đi bình thường… cái xe kia không biết làm sao tự nhiên lao tới…Tôi……”
Mân Huyên nháy mắt đã hiểu ra vấn đề. Nhất định là saukhi cô nhảy khỏi xe, Lăng Chính Đào và Chu Hiếu Linh thấy món tiền trước mắt lại biến mất, càng thêm oán hận mắng chửi nhau.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-roi-ma-vuong-tong-tai/1996306/chuong-397.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.