Chu Hiếu Linh vừa hơi tránh ra, di động trong túi cô lại reo vang. Những hìnhảnh trước mắt cứ nhập nhòe khiến cô cảm thấy khó chịu, đành ngồi xuống ghế lầnmò tìm điện thoại trong túi.
“A…. ai vậy?” Nhóm đồng nghiệp bên cạnh đang cười nói rất lớn, cô nghe khôngrõ tiếng trong điện thoại, vì vậy nhăn mặt lầm bầm “Tôi không nghe thấy gì đâu,anh nói lung tung cái gì đó?”
“…… Chết tiệt, em uống rượu sao?” Trong tiếng ồn ào, cô căng tai ra mới ngheđược một câu này, giật nảy cả mình… là điện thoại của Doãn Lạc Hàn.
“Tôi chỉ uống một chút.” Cô nửa thật nửa giả trả lời, lại có vài đồng nghiệptiến đến kính rượu, cô vội che điện thoại, cảm thấy khó từ chối nên lại cạn mộtly.
“……” Dường như bên kia hắn còn đang nói gì đó nhưng cô không nghe rõ lắm. Cômuốn nói gì đó nhưng cũng không nói được gì, cảm giác đầu lưỡi cứ như bất động,mãi mới mấp máy được vài tiếng “Tôi… tôi…”
Đầu dây bên kia không có một tiếng nói nào, cô nhíu mày nhìn lại điện thoại.Thì ra là hết pin sập nguồn. Vậy cũng tốt, không phải nghe tên kia nói nhiềunữa.
Cô nhẹ nhàng thở ra, ngả người tựa đầu vào ghế mơ hồ nhìn mọi người xungquanh.
Mấy ngày vừa qua công việc quá nặng nề và áp lực, bây giờ lại được xả hơi nhưthế này, mọi người đều vô cùng vui vẻ, liên tục chúc rượu nhau chứ cũng khôngđộng nhiều đến đồ ăn.
Lâm Hạo Ngôn hôm nay uống không ít. Từng đám từng đám đồng nghiệp chạy tớichỗ bọn họ kính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-roi-ma-vuong-tong-tai/1996194/chuong-334.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.