“Huyên.” Hắn ở phía sau liên tục gọi theo, vài bước đã đuổi được cô, túm lấytay cô. Cô im lặng một vài giây rồi quay lại, gương mặt bình tĩnh như không cóchuyện gì xảy ra “Tối nay chúng ta ăn đồ Pháp sao?”
Cô phản ứng như vậy hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của hắn. Gương mặt cô thảnnhiên khiến hắn càng thêm lo lắng, giống như sợ cô sẽ lập tức biến mất trước mắthắn, liền nắm tay cô, ôm chặt cô bên cạnh.
“Doãn tiên sinh, hoan nghênh ngài tới, tất cả đã chuẩn bị xong hết rồi ạ.”Một người quản lý ăn mặc rất chuẩn mực đã cung kính đứng sẵn ở cửa.
Hắn gật nhẹ đầu với người quản lý, lại cúi đầu nhìn cô, dịu dàng nói với cô“Đi thôi, chúng ta vào thôi.”
Cô có chút chần chừ, tầm mắt xuyên qua lớp thủy tinh nhìn vào trong nhà hàng.Gương mặt của Doãn Lạc Hàn chắc hẳn là còn quen thuộc với mọi người hơn là gươngmặt của thủ tướng Trung Quốc, giờ cô lại đi riêng với hắn đến nơi công cộng nhưthế này… Chuyện bị đăng lên trang nhất của báo lần trước cô đã quá thấm thíarồi, quả thật không dám có lần thứ hai….
“Mọi chuyện anh đã sắp xếp rồi, đêm nay em chỉ cần bình yên hưởng thụ.” Hắntựa hồ nhìn ra được những suy nghĩ của nàng, cánh tay bá đạo càng thêm siết chặteo nàng. Cánh cửa của nhà hàng đã được nhân viên mở sẵn, hai người âu yếm bênnhau tiến vào.
Cô ôm trong lòng sự lo lắng, nhìn quanh nhà hàng. Nhà hàng rộng lớn mang mộtánh sáng rất dễ chịu tỏa ra từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-roi-ma-vuong-tong-tai/1996190/chuong-330.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.