Cô trốn tránh ánh mắt bức người của hắn, vội đổi chủ đề “Ba nuôi cũng đã lớntuổi rồi, anh không nên chấp ông ấy làm gì……”
“Mân Mân, trả lời câu hỏi của anh.” Hắn căn bản không nghe cô nói, vẫn tiếptục truy vấn cô “Em sẽ không tham dự vào tương lai của tôi sao? Em đã sớm dựtính hết rồi sao?”
“Tôi……” Cô mấp máy môi, không biết phải giải thích như thế nào. Cái tên chếttiệt này, không phải cô đã nói đi nói lại rằng cô và hắn không có tương lai rồihay sao?
Hắn nheo mắt, thẳng ngoắc nhìn chằm chằm cô “Em khuyên anh nên quên hết mọichuyện trong quá khứ, chỉ hướng đến tương lai. Vậy còn em thì sao? Lẽ nào em vẫnluôn bận tâm tới chuyện đó sao?”
Cô bị tiếng nói khàn khàn của hắn nhằm trúng vào vết thương lòng, bỗng dưngcảm thấy khóe mắt cay cay, cúi đầu lùi dần từng bước…
Cô quên không được… không thể quên được… Gương mặt dữ tợn bẩn thỉu đó, tiếngquần áo bị xé rách, tiếng cười đê tiện…. Tuy rằng chuyện cũng đã qua nhưng côkhông tài nào xóa đi được những dư âm đáng sợ mà nó để lại……
Cô xoay đầu, bước nhanh tới cửa, nước mắt cũng cứ thế mà tuôn trào….
Hắn chạy tới gần, kéo thân thể mềm mại vào trong lòng “Xin lỗi, anh không cốý nhắc tới. Tất cả mọi chuyện đều đã qua rồi, từ nay trở về sau sẽ không ai cóthể thương tổn đến em được nữa… Anh sẽ bảo vệ em, cả đời này……”
Cô thống khổ nhắm mắt lại, cô không muốn nghe, không muốn nghe nữa! Hít
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-roi-ma-vuong-tong-tai/1996170/chuong-316.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.