Chương trước
Chương sau
Cô trốn tránh ánh mắt bức người của hắn, vội đổi chủ đề “Ba nuôi cũng đã lớntuổi rồi, anh không nên chấp ông ấy làm gì……”

“Mân Mân, trả lời câu hỏi của anh.” Hắn căn bản không nghe cô nói, vẫn tiếptục truy vấn cô “Em sẽ không tham dự vào tương lai của tôi sao? Em đã sớm dựtính hết rồi sao?”

“Tôi……” Cô mấp máy môi, không biết phải giải thích như thế nào. Cái tên chếttiệt này, không phải cô đã nói đi nói lại rằng cô và hắn không có tương lai rồihay sao?

Hắn nheo mắt, thẳng ngoắc nhìn chằm chằm cô “Em khuyên anh nên quên hết mọichuyện trong quá khứ, chỉ hướng đến tương lai. Vậy còn em thì sao? Lẽ nào em vẫnluôn bận tâm tới chuyện đó sao?”

Cô bị tiếng nói khàn khàn của hắn nhằm trúng vào vết thương lòng, bỗng dưngcảm thấy khóe mắt cay cay, cúi đầu lùi dần từng bước…

Cô quên không được… không thể quên được… Gương mặt dữ tợn bẩn thỉu đó, tiếngquần áo bị xé rách, tiếng cười đê tiện…. Tuy rằng chuyện cũng đã qua nhưng côkhông tài nào xóa đi được những dư âm đáng sợ mà nó để lại……

Cô xoay đầu, bước nhanh tới cửa, nước mắt cũng cứ thế mà tuôn trào….

Hắn chạy tới gần, kéo thân thể mềm mại vào trong lòng “Xin lỗi, anh không cốý nhắc tới. Tất cả mọi chuyện đều đã qua rồi, từ nay trở về sau sẽ không ai cóthể thương tổn đến em được nữa… Anh sẽ bảo vệ em, cả đời này……”

Cô thống khổ nhắm mắt lại, cô không muốn nghe, không muốn nghe nữa! Hít sâumột cái, cô nhìn hắn, nở một nụ cười còn khó coi hơn là khóc “Chúng ta đang bànvề chuyện của anh và ba nuôi mà, hai người không……”

“Việc này em không cần nhúng tay.” Hắn cắt lời cô, sắc mặt liền âm trầm.

Khúc mắc giữa hắn và ba nuôi đã tồn tại rất lâu rồi, không phải chỉ nói mộthai câu là có thể giải quyết được. Hiểu ra điều này, cô chỉ cúi đầu im lặng.

Chuyện ngày hôm nay đều là do cô khơi mào. Nếu không phải tại cô, hắn và banuôi cũng sẽ không xích mích như vậy, cô thật sự băn khoăn, cảm thấy nhất địnhphải nghĩ cách gỡ giải khúc mắc giữa hai cha con bọn họ.

“Hơn mười một giờ rồi, em về phòng ngủ sớm đi, mai còn phải đi làm.” Hắn thânthiết vuốt nhẹ một sợi tóc vương trên mặt ra sau tai cô, đôi mắt nhìn cô ánh lênnhững tia phức tạp.

Hắn muốn đuổi cô về phòng sao? Cô cười đau khổ….. Những ngày trước khi hắn báđạo vào ngủ với cô, cô cảm thấy vô cùng căm tức, chỉ muốn hắn biến đi cho khuấtmắt, nhưng giờ khi hắn nói như vậy, thành toàn cho cô rồi, không hiểu sao lại cócảm giác đau đớn xót xa hụt hẫng đến như vậy…

Trở lại phòng, cô mở nước ấm tắm, sau đó khi ra khỏi phòng tắm, ánh mắt côdời đến ngăn kéo ở chiếc tủ đầu giường. Cô đứng khựng lại vài phút, sau đó dứtkhoát tiến tới phía đó.

Run run mở ngăn kéo ra, tim cô đập rất nhanh trong lồng ngực, cầm lấy chiếccặp tài liệu dày cộp trong tay, cảm giác vô cùng hồi hộp như sắp mở ra cả một bímật to lớn…

Rốt cục trong chiếc túi này là cái gì? Là thứ sẽ khiến cô nhoẻn miệng cườivui vẻ, hay là thứ sẽ khiến cô đau khổ, khiến cô và hắn từ nay sẽ vĩnh viễnkhông thể có quan hệ gì nữa??

Cô có nên mở ra? Hay cứ giữ lấy cục diện hiện tại, duy trì mối quan hệ anh emnuôi này cùng hắn…

Đôi tay nắm tập tài liệu ngày càng run hơn… Cô sợ cái gì chứ? Cô sợ đọc xongrồi sẽ không thể đối mặt với hắn nữa…

Thì ra cho tới bây giờ, cô vẫn như con rùa hèn nhát chỉ biết rụt cổ vào mai…Cô vẫn luôn cố không nghe, không hiểu, không biết, nhốt mình trong một thế giớinhỏ, một thế giới chỉ có riêng cô và hắn….

Cô luôn miệng nói phải rời khỏi hắn, kỳ thật trong tiềm thức, cô sợ phải cáchxa…

Đấu tranh tư tưởng một lúc, cuối cùng cô lại cất tập tài liệu vào trong ngănkéo, quyết định để khi nào bình tĩnh sẽ xem. Ngày mai, khi cô đã chuẩn bị tốttâm lý xem cũng chưa muộn.

Cô tắt đèn, nằm lên trên giường, bỗng cảm thấy vô cùng trống vắng… Thì ra côđã quen rồi, quen hơi ấm của hắn, quen vòng tay của hắn… Cô đã quen có hắn ở bênmất rồi….

Bỗng trợn tròn mắt, cô nhớ ra… Hắn sợ bóng tối, hắn chỉ có thể ngủ bên cô…Vậy hôm nay thì sao, hắn sẽ thức trắng sao?

Suy nghĩ vấn đề này khiến cô cứ trằn trọc lăn qua lăn lại không yên… Lâu lâusau xem đồng hồ đã sang ngày mới rồi nhưng vấn đề đó vẫn như tảng đá đè nặngtrong lòng cô, khiến cô không thể an tâm ngủ được.

Được rồi, cô quyết định sẽ qua nhìn trộm phòng hắn một cái, nếu hắn ngủ yênrồi cô sẽ về phòng ngủ.,.

Vừa nghĩ vậy, cô lập tức xốc chăn, chạy xuống giường, rón ra rón rén chạy đếntrước phòng hắn, cảm thấy bàn chân lành lạnh mới nhớ ra vì vội vàng mà mình quênchưa đi dép trong nhà.

Cô ngừng thở, từ từ xoay núm cửa, tim gần như ngừng đập. Cũng may, cửa khôngkhóa trái, đẩy hé cửa ra một chút thì chỉ thấy ánh sáng mờ mờ.

Lúc này cô mới nhớ ra giường hắn kê phía bên trái cửa, vì thể cô mở rộng cửara thêm một chút, ló đầu vào trong, nín thở, đột nhiên cảm thấy bộ dạng hiện tạicủa mình chẳng khác nào kẻ xấu đang rình mò.

Dù sao giờ có về phòng cô cũng không ngủ được, xem hắn thế nào để yên tâm vẫnhơn. Cô đẩy cửa thật nhẹ, nhón chân đi vào trong nhưng vẫn không thấy gì cả bởicòn bị một cái giá sách che tầm mắt.

Cô càng làm càng liều, lại đi vào sâu trong, cũng may phòng hắn lót thảm rấtdày, cô đi nhẹ nhàng nên cũng không gây ra tiếng động gì cả.

Hắn quả nhiên đang nằm trên giường, nghiêng người xoay lưng về phía cô, thoạtnhìn có vẻ như đang ngủ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.