“Tôi chỉ làm việc nên làm.” Lương Ba tỏ vẻ vô tội “Nếu lần này chúng ta cóthể lấy được tin đó, đừng nói là doanh thu của tòa soạn tăng 20%, đến lúc đó tôinghĩ 70, 80% cũng hoàn toàn có thể. Như vậy thì lương của chúng ta cũngsẽ……”
“Sao anh lại có thể nghĩ như vậy được chứ? Chúng ta là một tòa soạn lớn,không thể giật tít chỉ vì cái lợi trước mắt như mấy tờ báo lá cải. Anh chỉ lođến lợi ích cá nhân, giờ làm hỏng buổi phỏng vấn rồi, cấp trên trách phạt, ai sẽlà người chịu trách nhiệm đây?” Cô đau đầu nói gần như gào lên… Hắn đã làm trongnghề này trước cô mấy năm rồi, đạo lý này so với cô lẽ ra phải hiểu hơn gấpnhiều lần, tại sao lại có thể phạm phải một sai lầm nghiêm trọng như vậychứ….
Lương Ba sửng sốt một lúc lâu, sau có vẻ như biết mình đã sai nên lắp bắp“Tôi…… Tôi… Tôi cũng chỉ nghe theo cô ấy nói…. Tôi không ngờ……”
Cô nghe được vài chữ đáng ngờ liền ngẩng đầu nhíu mày hỏi “Ai? Anh nghe ainói?”
“Không, không có gì, tôi muốn nói là tôi sai rồi.” Lương Ba vội nói lại,gương mặt đầy vẻ cầu xin “Bây giờ chúng ta phải làm sao đây? Lăng phó biên, cônhất định phải giúp tôi, nếu không cấp trên mà khiển trách tôi sẽ bị đuổi việcmất……”
Nói tới đây, hắn nhìn cô một cách rất đáng thương.
“Anh đã làm mọi chuyện đến nước này, chắc chắn người ta sẽ không đồng ý nhậnphỏng vấn nữa. Anh nói xem tôi phải giúp anh thế nào đây?” Cô mệt mỏi day daytrán.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-roi-ma-vuong-tong-tai/1996165/chuong-312.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.